Chương 6: Đi theo tôi

Hồ bơi nước ấm vắng lặng, yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng nước khẽ gợn vang vọng. Dưới mái vòm kính rộng lớn, ánh nắng chiếu xuống mặt nước, phản chiếu những gợn sóng lấp lánh.

Hứa Yên cứ ngỡ mình bước nhầm vào một câu lạc bộ tư nhân nào đó.

Lúc nãy, nhân viên quầy lễ tân còn định ngăn cô vào.

Cô ấy nói, đây là bể bơi do nhà họ Đoạn đầu tư, mỗi khi Đoạn Tự Lý sử dụng thì không mở cửa cho bất kỳ ai.

Nếu cậu ta đến, cả nước trong hồ cũng phải được thay mới từ trước.

Hứa Yên đưa ra tập tài liệu do cô giáo tiếng Anh giao, mới được cho phép vào tìm người.

Cô bước vào trong nhà bơi, vừa đi vừa nhìn, rồi bắt gặp hình ảnh cậu thiếu niên đang bơi lướt nhẹ dưới làn nước như một con cá mập con.

Tấm lưng rắn chắc lướt đi uyển chuyển.

Ánh nắng từ mái kính chiếu xuống làn da trắng lạnh của cậu, từng khối cơ như căng lên theo từng động tác.

Hứa Yên kiên nhẫn đứng bên hồ đợi. Hơn mười phút sau, Đoạn Tự Lý cuối cùng cũng bơi vào bờ.

Cậu cầm lấy chiếc khăn tắm trắng, khoác hờ lên vai, vầng trán cao, từng giọt nước lăn từ xương mày xuống.

Bụng nổi rõ tám múi gọn gàng, đẹp như tranh khắc.

"Đoạn Tự Lý." Hứa Yên gọi tên cậu, tiến lại gần. "Cô Riley nhờ cậu ký vào tập tài liệu này, chiều nay tôi phải đem nộp lại cho cô ấy."

Cô lấy tài liệu ra, ngoan ngoãn đưa thêm chiếc bút trung tính đã chuẩn bị sẵn.

Đoạn Tự Lý không nói gì thêm, cầm bút, ký nhanh gọn vào chỗ cuối mỗi trang.

Ba chữ rõ ràng mạnh mẽ:

Đoạn Tự Lý.

Nét chữ đúng như con người cậu: dứt khoát, đầy nội lực.

Hứa Yên cất lại tập tài liệu vào túi, nhưng không rời đi.

Đoạn Tự Lý ngước mắt lên: "Còn việc gì nữa?"

"Cao Minh Lãng mời tôi tuần sau tới dự tiệc sinh nhật, tôi đang không biết nên tặng gì. Cậu thân với cậu ấy, có thể gợi ý giúp tôi không?"

"Với mức độ mê cậu ấy dành cho cậu thì…" Đoạn Tự Lý cầm ly nước, ngửa cổ uống một ngụm. "Dù cậu có nhặt đại viên đá bên đường tặng cậu ta, thì cậu ta cũng mang về đặt lên bàn thờ."

Đường nét cổ và cằm của cậu, sắc nét và thanh tú.

"Nhưng tôi không thể thật sự tặng đá được." Cô cười dịu dàng, ánh mắt sáng trong.

Đoạn Tự Lý đặt ly xuống: "Nếu thật sự có ý với cậu ấy, nghe câu này phải thấy vui mới phải."

"Tôi vui mà."

"Không nhìn ra."

Hứa Yên dời mắt, liếc nhanh đồng hồ trên điện thoại: "Tôi đi đây."

"Đứng lại." Hai từ ngắn gọn, dứt khoát, đầy áp lực.

Cô khựng lại, không quay đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!