Tô Ý Chi ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, chính Tô Vãn An là người dẫn cô đến vị trí còn trống đó.
Tan học, Tô Vãn An nói với tất cả các bạn nữ đến bắt chuyện rằng Tô Ý Chi là chị họ thất lạc đã lâu của mình.
"Nhưng… nghe nói chị họ cậu mất tích từ nhiều năm trước rồi mà?"
Tô Vãn An khoác tay Tô Ý Chi, bình thản đáp: "Tôi cũng từng nghĩ thế, nhưng tháng trước bố tôi tìm lại được chị ấy, nói là được một chiếc tàu đánh cá cứu, sau đó lại được một cặp vợ chồng người Anh nhận nuôi."
Tô Ý Chi mỉm cười dịu dàng: "Chuyện lúc nhỏ tôi không nhớ rõ lắm, nói chung là ông trời thương xót."
Mấy bạn nữ vây quanh lấy cô, nói chuyện thân mật: "Cậu dịu dàng thật đấy, nói năng nhẹ nhàng nữa."
"Trải qua biến cố sống còn như vậy, chắc tâm lý cũng bình thản hơn nhiều rồi."
"Thật tuyệt, mình thích một Ý Chi như thế này." Mấy bạn thi nhau xin kết bạn WeChat với Tô Ý Chi, muốn thân thiết làm bạn.
Hứa Yên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Vãn An.
Khi thấy nhóm bạn nữ vây quanh lấy Tô Ý Chi, ánh mắt cô ta rõ ràng ánh lên sự khinh thường và khó chịu.
Cô ta vốn là kiểu người không giấu được cảm xúc.
Lúc này, phía sau vang lên giọng một bạn nữ, chua chát và châm chọc: "Ôi chao, tình chị em thắm thiết ghê, nhưng nghe nói cái du thuyền gặp nạn năm xưa mà cả nhà Tô Ý Chi lên đó, chính là do bố Tô Vãn An sắp xếp, mục đích là dùng tài sản hàng tỷ của nhà họ Tô để trả khoản nợ cờ bạc khổng lồ của ông ta."
Tô Vãn An lập tức giận dữ: "Thẩm Thanh, cậu đang nói vớ vẩn gì thế! Muốn chết à?!"
Mặt cô ta đỏ bừng, vừa giận vừa xấu hổ.
Thích Ấu Vy thì thầm bên tai Hứa Yên, bảo rằng Thẩm Thanh là đối thủ đối đầu của Tô Vãn An trong lớp A.
Hứa Yên nhìn về phía Thẩm Thanh, thấy cô ấy đang vừa xoay bút vừa xem từ vựng, không thèm liếc Tô Vãn An lấy một lần, nhưng miệng thì vẫn không buông tha: "Không phải tôi là người nói đầu tiên, ai cũng bàn tán cả, trước mặt không nói, sau lưng cũng nói."
Lúc ấy, Tô Ý Chi đứng dậy, với giọng đủ lớn để cả lớp nghe rõ, nhẹ nhàng nói: "Chuyện chiếc du thuyền năm đó là một tai nạn ngoài ý muốn. Thi thể của bố mẹ tôi chìm xuống đáy biển, đó là nỗi đau suốt đời tôi. Bây giờ chú và Vãn An là những người thân duy nhất còn lại trên thế giới này, mong mọi người đừng tin vào những lời đồn vô căn cứ để bôi nhọ họ.
Việc của bố mẹ tôi… không liên quan đến họ, những lời đồn ấy đều là suy diễn ác ý."
Lời nói của người trong cuộc khiến những lời đàm tiếu trong lớp cũng dịu bớt đi nhiều.
Tô Vãn An cảm động nắm chặt tay Tô Ý Chi.
Một gia đình yên ổn ấm êm, cần gì người ngoài lo lắng chuyện bao đồng.
Buổi trưa, hiếm hoi Thích Ấu Vy không đi ăn ở nhà ăn tự chọn cùng Hứa Yên và Lộ Kỳ, mà lại lên tầng hai, đi cùng Tô Ý Chi vào nhà hàng Tây.
Hứa Yên để ý Lộ Kỳ đi lại cứ kỳ quặc, lúc thì đi bên trái, lúc thì bên phải cô, cứ như không có Thích Ấu Vy đứng giữa thì cậu ta chẳng biết nên đặt đống cơ bắp đó vào đâu cho vừa.
Hứa Yên hỏi: "Cậu bị sao đấy?"
Lộ Kỳ cuối cùng cũng đi lên trước cô, rồi quay ngược lại đi lùi, vừa đi vừa nói: "Cảm giác cứ lạ lạ thế nào ấy."
"Cậu đúng là lạ thật."
"Cảm giác cứ như tôi đang lén lút cặp kè với cậu sau lưng Vy Vy vậy."
Hứa Yên: "…"
Lộ Kỳ thì rất có tự giác làm "người đàn ông tốt", lập tức kéo giãn khoảng cách với Hứa Yên: "Biết bao người đang tranh nhau lấy lòng tiểu thư nhà họ Tô, thiếu gì một người bạn như cô ấy, thế mà còn cứ nhất định phải đi ăn trưa cùng, thật chẳng ra làm sao."
"Là do Tô Ý Chi mời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!