Chương 36: Loài hoang dã

Không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.

Tim Hứa Yên đập thình thịch, đứng chen giữa họ, thận trọng đề phòng cả hai lao vào nhau động tay động chân.

Cô đang định lên tiếng để xoa dịu tình hình, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ấy.

Bất ngờ, Hứa Ngôn ngẩng cằm lên, nhìn Đoạn Tự Lý, lạnh lùng cười nhạt:

"Tuần trước, tại dạ tiệc Tinh Quang trên du thuyền Costan, những gia tộc có máu mặt ở toàn bộ HongKong Macao đều có mặt, đến cả bố của Cao Minh Lãng cũng dẫn cậu ta đến xuất hiện. Nhưng từ đầu đến cuối, chẳng thấy bóng dáng cậu đâu, Nhị thiếu nhà họ Đoạn. Cậu hống hách cái gì ở đây?"

Ánh mắt anh sắc như dao, từng lời tuôn ra như lưỡi dao cứa vào chỗ yếu nhất trong lòng người: "Nhị thiếu nhà họ Đoạn, nghe thì có vẻ oai phong thật đấy, nhưng thực chất cũng chỉ là một con chó ngoan ngoãn dưới trướng anh trai mình. Đến ngày không còn giá trị lợi dụng, chẳng phải cũng sẽ bị đá bay đi thôi sao?"

Đoạn Tự Lý im lặng, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, không rõ cảm xúc.

Chỉ có đôi mắt đen sâu hun hút ấy, tĩnh lặng như vực thẳm.

"Anh!" Hứa Yên vội vã ngăn lại, cắt ngang những lời sắp vượt quá giới hạn của anh trai.

Hứa Ngôn liếc nhìn em gái, cổ họng khẽ lăn lên xuống, cuối cùng miễn cưỡng ngậm miệng lại.

Hứa Yên âm thầm thở phào, rồi xoay người bước đến trước mặt Đoạn Tự Lý.

Cô định nói vài câu hòa giải, xua tan bầu không khí căng như dây đàn ấy.

Thế nhưng không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước…

Đoạn Tự Lý đột ngột đưa tay nắm chặt cổ tay cô, dùng lực mạnh mẽ kéo cả người cô vào lòng mình.

Hứa Yên còn chưa kịp nhìn rõ sắc mặt anh, cằm đã bị một bàn tay thô bạo giữ chặt và nâng lên.

Một nụ hôn đầy tính xâm lược bất ngờ ập tới.

Mạnh mẽ cạy mở răng cô, xâm nhập, cuốn lấy từng hơi thở trong khoang miệng.

Quấn lấy, m*t lấy.

Hứa Yên đầu óc trống rỗng, mọi giác quan đều bị sự càn quét đột ngột ấy chiếm cứ.

Cô cố gắng đẩy ra, nhưng cổ tay bị giữ chặt, eo cũng bị ghì lấy không thể động đậy.

Nụ hôn ấy mãnh liệt và ướt át, đến khi môi lưỡi tách ra, môi cô đã đỏ ửng lên rõ rệt.

Rồi đột nhiên, Đoạn Tự Lý ngẩng đầu, liếc nhìn Hứa Ngôn.

Trong đáy mắt là sự khiêu khích ngạo mạn đến cực điểm, khi nhìn thấy Hứa Ngôn đang nổi gân xanh đầy giận dữ:

"Tôi làm được như vậy, còn anh thì sao?"

Hứa Ngôn không chịu nổi nữa, xông lên, dồn hết sức lực, tung một cú đấm mạnh vào mặt Đoạn Tự Lý!

Đoạn Tự Lý bị đánh lệch đầu, cả người loạng choạng, lùi mấy bước mới đứng vững được.

Anh chậm rãi lau đi vết máu tràn nơi khóe miệng.

Rồi đối diện với Hứa Ngôn đang tức đến phát điên, anh nở một nụ cười.

Một nụ cười lạnh lẽo, không chút ấm áp, như thể đến từ quỷ dữ.

Đoạn Tự Lý cười, rồi quay người bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!