Chương 31: Lặng lẽ

Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, Hứa Yên như thể bị rút cạn sức lực cuối cùng, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, khuỵu xuống đất.

Cô vòng tay ôm lấy cơ thể mình, tấm lưng gầy guộc run lên từng đợt.

"Đinh" Tầng 28, cửa thang máy mở ra.

Trong khu vực sảnh vào có ánh sáng ấm áp dịu dàng, chú mèo quýt gầy dài đang ngồi bên cánh cửa, l**m chân, tò mò nhìn ra bên ngoài.

Đoạn Tự Lý không hề do dự, cúi người bế ngang cô lên, sải bước nhanh chóng đi vào nhà.

Cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc sofa mềm mại, cẩn thận kiểm tra vết sưng đỏ trên trán cô.

Trước đó đã bị va chạm đến rách da, giờ lại chồng thêm vết thương mới.

May mắn là chưa đến mức nghiêm trọng.

Đoạn Tự Lý lập tức đi lấy hộp thuốc từ trong tủ, ngồi xuống cạnh cô, dùng đầu ngón tay chấm thuốc mỡ trị sưng, chậm rãi thoa lên vết thương nơi thái dương.

Ngón tay cậu thô ráp, nhưng từng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.

Cuối cùng, thân thể Hứa Yên ngừng run rẩy, cảm xúc cũng dần bình ổn lại.

Cậu chăm chú nhìn vết thương của cô, trong ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, mà thay vào đó là sự dịu dàng và tập trung không thể diễn tả thành lời.

Khi thuốc mỡ chạm vào vết thương, cô đau đến rụt người lại.

Đoạn Tự Lý ghé sát lại, nhẹ nhàng thổi vào vết thương giúp cô giảm đau.

Tựa như cánh hoa hợp hoan khẽ lướt qua, mang đến một cảm giác tê dại mơ hồ, thấm đẫm sự xoa dịu kỳ lạ.

Hứa Yên ngẩng lên nhìn cậu.

Ánh đèn vàng ấm trong phòng tô lên đường nét chiếc cằm cương nghị của cậu.

Có lẽ, không một cô gái nào có thể chống lại sự dịu dàng thế này.

Huống chi, cậu lại là một người khó gần đến thế.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Hứa Yên lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí mập mờ và có phần đặc quánh ấy.

"Cậu đoán xem, tôi đang nghĩ gì?" Đoạn Tự Lý không ngừng tay, vẫn chăm chú bôi thuốc cho cô.

Hứa Yên khẽ cười giễu: "Thiên kim ở Thiện Bang, nhìn bên ngoài thì tưởng rực rỡ lắm, ăn sung mặc sướng, ai mà ngờ sau lưng lại bị chính bố ruột đánh đến tím tái, thật buồn cười, đúng không?"

Đoạn Tự Lý từ tốn vặn nắp lọ thuốc lại, ngồi dựa vào sofa, vắt chân lên bàn trà, mở tivi.

"Cậu thấy mình đáng thương lắm à?" Giọng cậu hòa lẫn trong âm thanh của tivi, không mang theo cảm xúc.

"Chẳng phải thế sao?" Khóe mắt Hứa Yên hơi đỏ lên.

"Nếu cậu không nghe lời, ông ta có dí súng vào đầu cậu không?"

Hứa Yên ngẩn ra, lắc đầu: "Chắc không đến mức ấy."

Đoạn Tự Lý khẽ cười khinh: "Tôi từng bị Đoạn Minh Đài dí súng vào trán, ở Moskva, vì hồi nhỏ không hiểu chuyện, cứ nằng nặc đòi về nước."

Hứa Yên ngạc nhiên quay đầu nhìn cậu, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

"Không nghe lời thì sẽ chết." Đoạn Tự Lý chuyển kênh, giọng đều đều, "Nếu chưa đến mức ấy thì đừng tự thương hại mình nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!