Nửa đêm, con phố vắng lặng.
Thật ra Hứa Yên không muốn ra ngoài, nhưng Cao Minh Lãng gửi cô một định vị, giống tên một nhà hàng: Tĩnh Kỳ – Xiên gà nướng kiểu nhật.
Hứa Yên đang rất đói.
"Bọn tôi vừa ra khỏi phòng bi-a, chuẩn bị đi ăn chút gì đó. Cậu có rảnh qua không? Tôi thực sự không yên tâm về cậu."
Hứa Yên xoa bụng đã lép kẹp, nhắn lại: "Cậu và bạn bè của cậu… tôi đến thì có hơi kỳ."
"Không có gì kỳ cả!" Thấy cô đã mềm lòng, cậu lập tức đáp ngay, "Toàn người cậu quen cả đấy, Tô Vãn An, Đoạn Tự Lý, còn vài người nữa đều ở bên hội sinh viên, mà… sắp phỏng vấn rồi, cậu quen thêm vài người trong hội cũng tốt mà."
"Cậu nói vậy… thì hình như tôi chẳng còn lý do gì để từ chối."
"Mau đến nhé! Tụi tôi chờ cậu!"
Hứa Yên đợi đến khi Hứa Ngự Đình ngủ say mới đi dép lê xuống tầng, bắt xe đến nhà hàng Nhật ấy.
Khu vườn kiểu Nhật lặng lẽ nép mình trong lòng thành phố phồn hoa.
Mái ngói xám thấp thoáng, bên dưới là chiếc đèn lồng treo bằng nan trúc, ánh sáng đung đưa theo gió khiến cả cửa hàng như chìm trong làn sương mờ mịt.
Hứa Yên vén rèm bước vào, liền trông thấy bóng lưng Đoạn Tự Lý.
Cùng lúc đó ở bên cạnh cậu, nơi quầy bar, có hai cô gái trang điểm kỹ càng đang chăm chú nhìn cậu, ánh mắt không rời. Nhưng cả hai lập tức bị Tô Vãn An đang ngồi cạnh Đoạn Tự Lý liếc cho một cái đầy cảnh cáo.
Tô Vãn An ngồi sát cạnh Đoạn Tự Lý nhất có thể, nhưng lại hơi dè dặt…
Đoạn Tự Lý cầm máy tính bảng chọn món, Tô Vãn An ngọt ngào nói: "Em chỉ ăn salad rau, anh Tự chọn giúp em nhé."
Cao Minh Lãng thấy Hứa Yên đến thì vội vẫy tay gọi.
Mấy nam sinh cũng quay lại nhìn, chỉ riêng Đoạn Tự Lý vẫn chăm chú chọn món, đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng.
Điều đó khiến Tô Vãn An trong lòng có phần xao động, bèn nhiệt tình mời Hứa Yên: "Cậu muốn ăn gì, để tôi gọi cho."
"Không sao, tôi không kén ăn, mọi người gọi gì thì tôi ăn nấy."
Hứa Yên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Cao Minh Lãng, rõ ràng là đã được để dành ra trước.
Tô Vãn An rất hào hứng, quay sang Đoạn Tự Lý nói: "Gọi cho Hứa Yên một phần cơm thịt chiên xù, thêm tiramisu nhé. Nước thì một lon coca, thế đủ chưa nhỉ? À đúng rồi, món cá viên ở đây siêu đỉnh, bắt buộc phải gọi! Gọi thêm một phần cho Yên Yên nữa nhé!"
"Ai ăn thì người đó gọi." Đoạn Tự Lý đặt máy tính bảng xuống.
Tô Vãn An làm bộ phụng phịu: "Ngay cả em cũng không nhờ nổi anh Tự nữa rồi."
Cao Minh Lãng cười hì hì tiếp lời: "Cậu muốn sai khiến chủ tịch của chúng tôi thì phải làm vợ chủ tịch trước đã."
Hai nam sinh khác cũng hùa theo: "Sớm muộn gì cũng thế thôi!"
Tô Vãn An đỏ mặt, nhưng vẫn cười tươi, tâm trạng khá tốt.
Hứa Yên tự tay cầm lấy máy tính bảng, gọi một phần bò bít tết áp chảo.
Trong lúc ăn, cô không nói gì, chỉ ngồi nghe mọi người trò chuyện, chủ đề là những câu trả lời kỳ lạ trong đề thi sơ tuyển của hội sinh viên.
Bầu không khí giữa họ rất tự nhiên, có thể thấy là bạn lâu năm.
Đoạn Tự Lý thỉnh thoảng chen vào vài câu, cười nhẹ đôi tiếng. Dù không phải người nói nhiều, nhưng mỗi khi cậu lên tiếng, ánh mắt cả bàn, cả nam lẫn nữ, đều đổ dồn về phía cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!