Hứa Yên nhận tờ đề thi, liếc qua một lượt.
Đề không khó, cô đã ôn lại toàn bộ tài liệu, các câu hỏi cơ bản thông thường đều nhớ rõ.
Chỉ có vài câu hỏi tự luận ở cuối chưa từng thấy trong tài liệu.
Nhưng cũng không quá khó, chỉ cần đứng trên lập trường của một người làm công tác quản lý, dùng tư duy biện chứng để trả lời là được.
Cô cúi đầu chăm chú viết bài. Trong khoảnh khắc ngẩng lên suy nghĩ, vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như đêm đen của Đoạn Tự Lý.
Tim cô chợt khựng lại một nhịp.
Trên bục giảng, cậu ngồi tựa vào ghế, đôi chân dài chẳng biết giấu vào đâu đành buông thõng tùy ý. Khuỷu tay đặt trên mép bàn giảng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cô.
Mãi đến khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu mới lười biếng nhắc nhở: "Làm bài xong thì nộp rồi rời khỏi phòng, chưa làm xong thì đừng ngó đông ngó tây."
Câu đó nói cho cả lớp nghe.
Vài cô gái đang liếc trộm anh vội vàng đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hứa Yên bĩu môi, tiếp tục làm bài.
Vài phút sau, cô lại liếc sang cậu, lần này ánh nhìn của cậu đã dời ra ngoài cửa sổ.
Không thể phủ nhận, khuôn mặt của cậu quả thực là một tác phẩm nghệ thuật.
Chẳng trách trong trường có biết bao nữ sinh vì cậu mà si mê ngẩn ngơ.
Thứ gì đẹp đẽ, ai mà chẳng muốn ngắm nhìn.
Hứa Yên lắc đầu, dẹp hết những suy nghĩ vẩn vơ, tập trung làm bài.
Bất chợt, một mẩu giấy nhỏ vo tròn bay từ phía sau tới đáp xuống bàn cô.
Cô cau mày, mở ra xem.
Trên giấy là nội dung được in bằng chữ in đậm, giống hệt trong tài liệu ôn tập.
Hứa Yên quay đầu nhìn về phía sau, là Lý Giai Dao. Nhưng Lý Giai Dao chẳng buồn nhìn lại, chỉ cúi đầu viết lia lịa, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt đầy đắc ý.
Tiếng bước chân vang lên phía sau lưng Hứa Yên.
"Đừng để tôi phải tự tay ra tay, giao ra đi." Người giám thị ngồi cuối phòng – Trì Hoan Ý lên tiếng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hứa Yên.
"Đến cả bài kiểm tra thế này mà cũng phải quay cóp gian lận, tôi bắt đầu nghi ngờ thành tích đầu vào của cậu rồi đấy." Trì Hoan Ý khinh thường nói, "Cậu không lạ gì quy chế của trường Bồ Tinh, dù là thi lớn hay thi nhỏ, gian lận là bị ghi lỗi, xử phạt như nhau. Mau nộp phao ra rồi tự đến chỗ Đoàn trường trình bày, đừng để tôi phải áp giải cậu đi."
Cô ta nói với giọng chính nghĩa đầy phẫn nộ.
Hứa Yên buông bút xuống, bình tĩnh đáp: "Mẩu giấy là do người phía sau ném lên bàn tôi, tôi không biết gì cả."
"Người ta tốt bụng đưa đáp án cho mà cậu cũng không biết là ai à? Câu này nói ra ai tin chứ." Trì Hoan Ý vặn vẹo, cố ý gây khó dễ, "Hoặc là cậu nói xem ai đưa, có bằng chứng không? Tôi sẽ xử lý luôn một thể."
Hứa Yên quay đầu nhìn Lý Giai Dao.
Lý Giai Dao ngẩng đầu, không khách khí nói thẳng: "Nhìn cái gì mà nhìn, không có bằng chứng thì đừng vu oan. Tôi quen biết gì cậu đâu!"
Thực ra Hứa Yên không có bằng chứng xác thực nào chứng minh đó là Lý Giai Dao ném giấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!