Lần đầu tiên Tông Chính nhìn thấy gương mặt khi ngủ của Đồng Tiểu Điệp, làn da vốn trắng mịn giờ đây lại thêm phần tái nhợt, toát lên vẻ yếu ớt của bệnh tật. Đôi mày cô hơi nhíu lại, đôi mắt nhắm chặt, cả người cuộn tròn như một chú mèo nhỏ.
Đó là dáng ngủ đầy bất an, như thể đang tự bảo vệ chính mình khỏi thế giới bên ngoài.
Anh nghe thấy Đồng Tiểu Điệp khẽ gọi mẹ và ba trong giấc mơ, từng giọt nước mắt âm thầm lăn dài từ thái dương xuống má. Tông Chính nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt lên đôi mày đang nhíu chặt, chạm qua gương mặt mềm mại, rồi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên khóe mắt đẫm nước, sau đó đưa bàn tay còn lại vào trong chăn, áp lên vùng bụng nhỏ mềm mại để sưởi ấm.
Dường như trong giấc mộng, Đồng Tiểu Điệp cảm nhận được sự an ủi, cô thả lỏng và chìm sâu vào giấc ngủ.
Tông Chính ngồi im lặng, ánh mắt dõi theo cô. Trong đầu anh cứ vang vọng lời nói của dì Lý:
"Tiểu Điệp thật sự rất đáng thương, từ nhỏ cha mẹ đã không còn, một mình tự lập lớn lên."
Thảo nào căn nhà của cô lúc nào cũng lạnh lẽo, thảo nào cô luôn có vẻ mặt đó khi trở về nhà.
Tông Chính không thể tưởng tượng nếu bản thân cũng mất cha mẹ từ nhỏ, liệu mình sẽ lớn lên như thế nào. Dù mối quan hệ của anh và bố đôi khi căng thẳng như nước với lửa, nhưng gia đình vẫn luôn là nơi ấm áp và tràn đầy tình yêu.
Nhưng anh có thể đồng cảm với nỗi đau mất mát.
Anh cũng từng trải qua nỗi đau trước sự ra đi của Diệp Cầm.
Cả năm túi dịch truyền cuối cùng cũng đã hết. Khi y tá vào rút kim, cô rất cẩn thận để không đánh thức Đồng Tiểu Điệp.
Tông Chính lấy điện thoại, bước ra ban công gọi cho Quản Tử.
"Quản Tử, là tôi đây."
"Sao giờ cậu vẫn chưa tới? Chẳng phải nói hôm nay sẽ tập luyện sao?"
"Ừ, hôm nay tôi không qua được."
Sao vậy? Giọng Quản Tử lộ rõ vẻ lo lắng. Tông Chính đoán thằng nhóc này lại nghĩ rằng anh bị cha cấm túc.
"Đừng lo, không có gì đâu. Chỉ là Đồng Tiểu Điệp bị bệnh, tôi đang ở bệnh viện chăm sóc cô ấy."
"Cái gì? Tôi không nghe lầm đấy chứ! Hạo Tử, chuyện này không giống cậu chút nào nha!" Quản Tử hét lên đầy ngạc nhiên.
"Bớt lắm lời đi! Cúp máy đây."
Khi Đồng Tiểu Điệp tỉnh dậy vì buồn tiểu, đồng hồ đã chỉ 10 giờ rưỡi. Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy Tông Chính ngồi trước giường, tay cầm điện thoại đang nghịch.
Nhưng cô không biết rằng, anh đã lén chụp một bức ảnh cô lúc ngủ để làm hình đại diện cho tên cô trong danh bạ của anh.
Tỉnh rồi à?
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Đồng Tiểu Điệp cảm thấy mình vừa có một giấc ngủ ngon, tinh thần cũng khá hơn nhiều.
"10 giờ rưỡi. Còn đau không?" Tông Chính nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt lộ rõ vẻ xót xa.
"Không đau nữa. Nhưng sao anh không gọi em dậy sớm hơn? Ở đây suốt như vậy, anh có thấy buồn chán không?"
"Không chán! Chỉ cần em không sao là tốt rồi. Chúng ta về thôi!" Tông Chính đưa tay đỡ cô dậy.
À…
Sao vậy?
Ờ thì…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!