Chương 6: (Vô Đề)

Tông Chính Hạo Thần cẩn thận lấy tờ giấy nhỏ từ trong bao tay ra, ánh mắt dừng lại trên những con chữ. Chữ viết của Đồng Tiểu Điệp, nét bút thanh thoát, tinh tế, đúng như con người cô – nhẹ nhàng và tao nhã.

Ngày hôm sau, với tâm trạng tích cực hiếm thấy, anh cố tình tranh thủ giờ làm để ra ngoài, trên người vẫn khoác bộ vest nghiêm túc. Anh lôi kéo Quản Tử đến một cửa hàng sửa chữa điện thoại. Dù sao thì, công việc anh đang làm vốn dĩ chẳng khiến anh mấy hứng thú, giờ ra ngoài cũng chẳng ai kiểm soát.

Quản Tử liếc nhìn Tông Chính Hạo Thần, không nhịn được bật cười. Ban ngày thì chỉnh tề trong bộ vest, cà vạt chỉn chu, ban tối lại trở thành người hoàn toàn khác – phóng khoáng, bất cần.

"Cậu thật sự nghĩ mình có thể sống mãi như thế này sao? Sao không thẳng thắn nói với bố cậu một lần đi?" Quản Tử vỗ vai Hạo Thần, ánh mắt vừa đồng cảm vừa bất lực.

"Nếu vậy thì cậu đi nói hộ tôi đi?"

Hạo Thần liếc mắt đáp, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

"Thôi, miễn đi! Tôi còn nhớ như in cái lần gặp bố cậu hồi nhỏ, sợ phát khiếp. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi."

"Cậu tưởng tôi chưa thử sao? Nói một lần là y như rằng xảy ra chiến tranh một lần. Tôi thề, trái tim tôi không chịu nổi."

Hạo Thần nhớ lại những lần cãi vã không hồi kết với bó mình. Anh khẽ lắc đầu. Có lẽ cứ để mọi thứ như hiện tại, ít nhất thì ông cũng chẳng còn áp đặt quá nhiều lên anh nữa.

"Nhà cậu chỉ có mỗi cậu nên mới thế. Chứ tôi thì, may mà còn có anh trai gánh hết, tôi chẳng phải lo nghĩ gì cả." Quản Tử cười híp mắt, vỗ ngực đầy tự mãn.

Hạo Thần không đáp.

Anh biết rất rõ gánh nặng mà mình đang mang lớn đến thế nào. Nhưng cuộc sống như hiện tại hoàn toàn không phải điều anh mong muốn.

Trong lòng anh, một cuộc sống hoàn hảo phải là những ngày được hòa mình vào giai điệu của rock and roll, nhịp Bass trầm lắng, và sự tự do theo đuổi đam mê. Anh muốn sống một đời chỉ làm những điều mình thích, được tự do theo đuổi lý tưởng, và tìm kiếm những giấc mơ chưa thành hiện thực.

Cuộc sống Tông Chính Hạo Thần hằng ngày đối mặt không phải là điều anh mong muốn. Mỗi sáng thức dậy, khoác bộ vest chỉnh tề, thắt cà vạt, vội vàng đi làm, chỉ để ngồi không, đối mặt với những nụ cười giả tạo từ những kẻ xu nịnh.

Buổi tối mới là khoảng thời gian anh thật sự sống cho mình – biểu diễn, gào thét, phát tiết mọi áp lực. Rồi lại tiếp tục vòng lặp sáng hôm sau, miễn cưỡng thức dậy và đi làm.

Nhưng anh hiểu, đó là giới hạn cuối cùng mà bố anh đặt ra. Trong mắt ông, lý tưởng sống của Hạo Thần chỉ là trò nghịch ngợm của một cậu thiếu niên nổi loạn, thứ anh gọi là lý tưởng chỉ là sự nổi loạn tuổi 18 đến muộn. Anh biết rõ, phản kháng chỉ vô ích.

Anh chỉ có thể chấp nhận cuộc sống được sắp đặt này, ít nhất còn có thể giữ lại chút thời gian thuộc về riêng mình.

Tương lai, có một ngày nào đó, anh sẽ phải gánh lấy mọi trách nhiệm mà cha anh mong đợi.

"Diệp Cầm, mấy năm nay cậu rời đi, chúng tôi đều không ổn chút nào."

Hạo Thần cầm chiếc điện thoại mới mua, cẩn thận lưu số của Đồng Tiểu Điệp vào phím tắt đầu tiên. Sau đó, với vẻ đắc ý, anh gọi thử. Nhưng chỉ có giọng nữ tổng đài nhắc rằng cuộc gọi không được trả lời, rồi điện thoại bị ngắt kết nối.

Ở đầu bên kia, Đồng Tiểu Điệp đang ngủ, chẳng hề để ý đến cuộc gọi từ số lạ. Khi tỉnh dậy, nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ, cô thậm chí không ngần ngại nhấn từ chối khi số ấy gọi lại lần nữa, khiến người nào đó ở xa không khỏi khó chịu.

Hạo Thần ngẫm nghĩ, có lẽ cô đã viết nhầm số, hoặc cũng có thể cô xem đó là một cuộc gọi làm phiền.

Trong khi đó, Đồng Tiểu Điệp tỉnh dậy, theo thói quen mở TV, bật âm lượng lớn, rồi buộc tóc gọn gàng bước vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Cô mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu và bắt tay làm món cà ri sườn heo – món ăn yêu thích của cô.

Cô tỉ mỉ chuẩn bị, từ rửa rau, cắt cà rốt, khoai tây, đến ướp sườn heo với tiêu xay. Bí quyết đặc biệt của cô chính là thêm sữa chua và mật ong vào nước sốt cà ri, giúp món ăn thêm sánh mịn và đậm đà. Mùi thơm quyến rũ lan tỏa khắp căn bếp nhỏ.

Khi món cà ri sườn heo hoàn thành, Đồng Tiểu Điệp bày biện ra đ ĩa sứ hoa văn đẹp mắt, rưới nước sốt lên cơm trắng, rồi thêm chút mè rang cho dậy mùi. Cô hài lòng với thành quả của mình, mang đ ĩa thức ăn ra phòng khách, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vừa ăn vừa xem TV.

Tuy ngoài trời vẫn mù mịt mưa phùn, nhưng với cô, bữa trưa ngon lành này đã thắp sáng cả ngày.

Thế nhưng, ngày này không phải là một ngày bình thường. Đang thưởng thức món ăn, Đồng Tiểu Điệp bỗng cảm thấy cơ thể không ổn. Cảm giác đau nhói quen thuộc khiến cô nhận ra – cơn viêm lại tái phát.

Đồng Tiểu Điệp ăn được nửa đ ĩa cơm thì đặt xuống bàn trà, vội vàng chạy đến quầy TV lục lọi tìm lọ thuốc chống viêm. Cô đổ ra một viên, rót một cốc nước rồi nuốt vội, âm thầm cầu nguyện rằng cơn đau sẽ qua nhanh, không có chuyện gì nghiêm trọng.

Lúc này, Tông Chính Hạo Thần đang ngồi chán nản trong văn phòng, tiện tay gọi lần thứ hai cho Đồng Tiểu Điệp. Nhưng lần này, cơn đau của cô càng lúc càng dữ dội.

Cô nghĩ thầm,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!