Trong phòng tắm, tiếng nước ào ào vang lên, khiến Tông Chính ngồi không yên. Anh cố gắng không tưởng tượng, nhưng hình ảnh dòng nước chảy qua cổ Đồng Tiểu Điệp, lướt qua bờ vai, men theo từng đường cong mềm mại của cô cứ xuất hiện trong đầu.
Từng chi tiết như chiếc rốn nhỏ xinh, hay những đường nét uyển chuyển bên dưới khiến tâm trí anh như bị thiêu đốt.
Tông Chính bất giác nuốt một ngụm nước bọt, nhưng âm thanh đó lại dọa chính anh. Yết hầu anh trượt lên xuống, cảm giác khát khô trong cổ họng ngày càng mãnh liệt.
Không thể chịu nổi, anh bước nhanh vào bếp, rót một ly nước đá uống cạn. Nhưng dòng nước lạnh cũng chẳng dập tắt được ngọn lửa đang bùng cháy trong người. Từng suy nghĩ cứ bám riết lấy anh: chiếc khăn tắm cô đang dùng chính là của anh.
Chỉ vài phút nữa thôi, cô sẽ lau khô người bằng chiếc khăn đó, sau đó mặc vào bộ đồ của anh. Trên người cô sẽ thoang thoảng mùi hương của anh.
Bên trong phòng tắm, Đồng Tiểu Điệp cũng không yên lòng. Cô vừa gội đầu, vừa tắm rửa, thỉnh thoảng lại lén ngửi mùi dầu gội và sữa tắm của Tông Chính. Mùi hương ấy như một món bảo vật bí mật mà cô âm thầm trân quý.
Mỗi lần sử dụng, cô đều cảm giác như đang trộm được thứ gì đó chỉ thuộc về riêng anh.
Đến khi dùng khăn tắm để lau người, cô lại càng thẹn thùng. Như thể bàn tay của Tông Chính đang lướt qua từng tấc da thịt mình, dịu dàng vuốt v e. Ý nghĩ ấy khiến mặt cô đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
Khi Đồng Tiểu Điệp cuối cùng cũng mặc quần áo xong và bước ra ngoài, cô thấy Tông Chính đang đi qua đi lại trong phòng, dáng vẻ bồn chồn. Anh ngồi xuống mép giường, hai tay đan vào nhau, cúi đầu, như thể đang đấu tranh với chính mình.
Ánh mắt anh lộ rõ vẻ kinh diễm khi nhìn Đồng Tiểu Điệp. Trông cô tựa như một đóa hoa sen vừa nở, mái tóc ngắn ướt đẫm áp sát vào chiếc cổ trắng nõn, làm tôn thêm vẻ thanh thoát của cô. Một giọt nước từ tóc cô khẽ lăn xuống, trượt dọc theo cổ áo.
Nó chảy tới đâu?
Đôi chân trắng nõn của cô để lộ ra dưới ống quần, bước nhẹ trên nền gỗ thô, để lại những dấu chân nhỏ xíu đầy hơi ấm.
Đồng Tiểu Điệp một tay kéo ống quần, tay còn lại giữ lấy lưng quần, đứng trước mặt anh, khẽ nói:
Quá rộng.
Tông Chính bật cười, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trông chẳng khác gì một đứa trẻ đang mặc trộm quần áo của người lớn, vẻ mặt đầy uất ức như vừa bị ai đó phát hiện.
Anh khẽ vuốt nhẹ eo nhỏ của cô, mỉm cười trêu chọc:
"Không phải bảo là lớn rồi sao? Lớn đâu mất rồi?"
Đồng Tiểu Điệp hất tay anh ra, cảnh cáo:
"Đừng có động vào người ta! Anh để yên đi, không thì quần rơi mất!"
Nghe vậy, Tông Chính bật cười, vỗ nhẹ lên giường, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Anh lấy máy sấy tóc ra.
Sau khi sấy khô tóc cho cô, anh cúi xuống, vùi mặt vào mái tóc cô, hít một hơi thật sâu. Hương thơm nhè nhẹ của cô khiến anh như nghiện, không kiềm chế được mà kéo tay nhỏ của cô lên, khẽ vuốt nhẹ. Cả người cô, từ mùi hương đến cảm giác, đều khiến anh mê đắm.
Đối với một người đàn ông như anh, điều này rất quan trọng. Bởi nó chứng minh rằng, cô gái này thuộc về anh.
Đồng Tiểu Điệp chỉ vào chiếc giường, hỏi nhỏ:
"Hôm nay em ngủ ở bên đó đúng không?"
Được thôi. Tông Chính đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tất nhiên là anh vẫn muốn em ngủ trong vòng tay anh hơn.
Đồng Tiểu Điệp bị ánh mắt anh nhìn đến đỏ cả mặt, lúng túng nói:
"Vậy thì… quấy rầy rồi!"
Tông Chính bật cười, vẻ mặt dịu dàng:
"Không quấy rầy đâu, tốt nhất là ngày nào em cũng quấy rầy anh như thế này."
Đồng Tiểu Điệp ngượng ngùng chui vào chăn, phòng điều hòa ấm áp khiến cô cảm thấy thật dễ chịu. Chiếc giường vừa mềm mại vừa mát lạnh, như đang ôm lấy cô. Cô co người lại, giống như một chú mèo lười biếng, khẽ híp mắt và ngáp một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!