"Cô gái nhỏ, tớ tới rồi đây! Hôm nay có món cậu thích, cà chua xào trứng!" Liên Dịch bước vào phòng bệnh tầng 11 của bệnh viện Đệ Nhất, tay xách một hộp đồ ăn.
"Tiểu Dịch, cậu đến rồi!"
Đồng Tiểu Điệp nằm trên giường bệnh, chiếc giường được nâng nhẹ, cô mệt mỏi nhưng vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt.
"Ăn cơm thôi! Đói không?"
"Ừm, hơi đói một chút…" Đồng Tiểu Điệp đáp, gương mặt tái nhợt đi nhiều.
"Hôm nay tớ nhờ dì ở nhà bếp mua một con cá ánh trăng, nấu canh hầm cho cậu. Tối tan làm tớ sẽ mang đến, món này tốt cho vết thương của cậu lắm. Nhớ ăn hết sạch đó nhé!" Liên Dịch lấy bát đũa đã tráng qua nước ấm, rồi múc đồ ăn ra bát nhỏ, từng muỗng từng muỗng đút cho Đồng Tiểu Điệp.
Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn há miệng, từng chút một nuốt hết chỗ đồ ăn. Lúc này cô rất cần dinh dưỡng để có thể hồi phục nhanh hơn.
Sau bữa ăn, vừa lúc y tá đến rút kim truyền.
Trên tay Đồng Tiểu Điệp còn gắn hai ống mềm, một đầu nối với kim tiêm vẫn cắm trong mạch máu. Một ống khác được gắn với máy bơm giảm đau, bởi vì vết thương của cô quá lớn, bác sĩ phải lắp thêm thiết bị này sau phẫu thuật, nếu không, sau khi thuốc mê tan, cô sẽ đau đến không chịu nổi.
Hiện tại thì vẫn ổn, Đồng Tiểu Điệp hầu như không cảm thấy đau, nhưng cô chỉ có thể nằm yên trên giường, không được cử động.
Liên Dịch lấy khăn lông lau mặt cho Đồng Tiểu Điệp. Trên TV trong phòng bệnh đang phát bản tin buổi trưa, nhưng chỉ một lát sau, Đồng Tiểu Điệp mơ màng thiếp đi.
Liên Dịch tắt TV, ngồi xuống ghế bên cạnh, mở tài liệu phiên tòa chiều nay. Cô bất giác nhớ lại tối hôm đó, khi Tông Chính bị Quản Tử kéo đi, Đồng Tiểu Điệp đã như thế nào…
Cô ấy nắm chặt tay Liên Dịch, không chịu buông, òa lên khóc nức nở, như muốn dồn tất cả nỗi ấm ức và đau khổ vào từng giọt nước mắt. Sau khi khóc chán chê, cô ấy mới bình tĩnh lại, ngồi thu mình vào một góc sofa, ôm đầu gối, úp mặt xuống, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ hoe.
Khoảnh khắc ấy, Liên Dịch cảm nhận rõ một khoảng cách vô hình. Đồng Tiểu Điệp giống như một con thú nhỏ, run rẩy co ro, tự bảo vệ mình trong lớp vỏ mỏng manh.
Liên Dịch nghĩ, có lẽ cô ấy sợ rằng mình sẽ nói ra những lời mà chính bản thân cô ấy cũng không muốn nghe. Thậm chí, không cần lời nói, chỉ cần một ánh mắt, hay một bước lùi, đều có thể khiến trái tim mong manh của Đồng Tiểu Điệp bị cứa thêm một vết dao đau đớn.
Nhưng dù đau đến mức nào, Đồng Tiểu Điệp cũng chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng, lặng lẽ li3m láp vết thương.
Hôm đó, Đồng Tiểu Điệp đã nói với cô, giọng nói đầy mệt mỏi và tuyệt vọng: "Tiểu Dịch, chân tớ không ổn nữa rồi. Sau này tớ sẽ không thể đi lại được nữa. Bác sĩ nói phẫu thuật có thể cải thiện phần nào, nhưng tớ vẫn rất sợ… Sợ một ngày nào đó tớ phải sống cả đời trên xe lăn.
Ba mẹ tớ đều không còn nữa, tớ không biết làm sao để sống nếu phải ngồi xe lăn. Bây giờ, ngay cả ngôi nhà tớ từng có cũng đã bị phá bỏ.
Tớ không thể nói chuyện này với Hạo Thần… Thật ra tớ cũng không định nói với cậu.
"Liên Dịch ngồi xuống bên cạnh Đồng Tiểu Điệp, nhìn thấy cô ấy càng thu mình lại, bất an lui về phía sau."Cậu không nói cho anh ấy biết… vì sợ anh ấy không chấp nhận được chuyện này sao?Không phải vậy,
"Đồng Tiểu Điệp lập tức phản bác, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định,"Bởi vì tớ biết anh ấy nhất định sẽ nói rằng anh ấy không để ý.
"Liên Dịch im lặng. Cô hiểu rõ Tông Chính là người như thế nào. Anh chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi Đồng Tiểu Điệp, dù cho cô không thể đi lại. Tông Chính thuộc kiểu người yêu là yêu cả đời, bất kể hoàn cảnh thế nào."Nhưng cậu biết không…
"Đồng Tiểu Điệp nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má,"Tớ thích anh ấy. Tớ cũng muốn ở bên anh ấy cả đời. Nhưng tớ không thể ích kỷ như vậy mà buộc anh ấy phải ở bên tớ.
Anh ấy tốt như vậy, xứng đáng có một cô gái khỏe mạnh bên cạnh, một người không khiến anh ấy phải lo lắng chuyện uống thuốc, phẫu thuật, hoặc sau này liệu có con được hay không, liệu con có di truyền bệnh hay không.
Nếu là tớ, anh ấy nhất định sẽ rất mệt mỏi.
Tớ không thể đi cùng anh ấy ra ngoài, cũng không muốn ngồi trên xe lăn để anh ấy phải xấu hổ. Tớ không thể tự chăm sóc bản thân, thậm chí tớ còn không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.
"Liên Dịch càng nghe càng thấy khó hiểu. Chuyện này là sao?"Không biết mình có thể sống được bao lâu
"nghĩa là gì? Khi cô định mở lời hỏi, Đồng Tiểu Điệp đã nói tiếp, khiến tim cô như thắt lại. Đồng Tiểu Điệp nói:"Là lupus ban đỏ… Tớ bị lupus ban đỏ.Cô còn nói:Tiểu Dịch, cậu yên tâm, bệnh này không lây đâu."
Trong giấc ngủ chập chờn, Đồng Tiểu Điệp hơi khó chịu, khẽ nghiêng đầu. Dù trời đã dần ấm hơn, nhưng trên người cô vẫn đắp hai lớp chăn bông dày của bệnh viện. Để tránh gây áp lực lên vùng chân vừa phẫu thuật, chăn được kê cao bằng gối ở phần chân.
Liên Dịch nhìn đồng hồ, thời gian cũng sắp đến giờ phải ra tòa. Trước khi rời đi, cô bước ra ban công nhỏ của phòng bệnh, gọi điện cho người hộ lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!