Chương 25: (Vô Đề)

Đồng Tiểu Điệp quay lại nhìn anh. Trên gương mặt anh đã bị tổn thương, lông mày và xương mày có một vết cắt dài, máu đã ngừng chảy, chỉ còn lại một mảng vảy đỏ nổi bật. Cô đưa tay định chạm vào, đầu ngón tay vừa chạm đến lớp vảy thô ráp, ấm nóng thì vội rụt lại, bởi vì Tông Chính nhíu mày chịu đau.

Trên gương mặt anh còn ướt đẫm. Vừa rồi anh đã khóc, đôi mắt đỏ hoe. Ánh mắt vô hồn lúc trước giờ đây đã trở nên trong sáng hơn, sáng lên khi nhìn cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn nép vào lòng mình.

Trên khuôn mặt cô là vẻ lo lắng, bàn tay nhỏ của cô nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt anh.

Đừng lo lắng. Tông Chính ôm cô vào lòng, khẽ nói, Anh không sao đâu.

"Không, anh không ổn chút nào, Hạo Thần. Bây giờ anh đang rất đau lòng." Đồng Tiểu Điệp đáp, tay nhẹ vuốt tóc anh.

"Vậy em có thể ở đây với anh được không?"

Đồng Tiểu Điệp gật đầu. Đương nhiên cô muốn ở lại bên cạnh anh. Cô không muốn nhìn thấy anh một mình cô đơn như thế.

"Nhà anh có hộp thuốc không? Vết thương của anh cần được sát trùng."

Có, để anh đi lấy. Anh nói rồi định đứng dậy.

Đồng Tiểu Điệp đẩy nhẹ anh xuống, giữ anh lại:

"Anh nói em biết chỗ, để em đi lấy cho."

Tông Chính ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ vào phòng mình:

"Ngăn kéo đầu tiên trong tủ đầu giường của anh."

Được, chờ em chút.

Tông Chính nhìn Đồng Tiểu Điệp, đôi bàn chân nhỏ của cô nhanh nhẹn chạy vào phòng rồi lại chạy ra, trên tay ôm hộp thuốc màu trắng. Đây là hộp thuốc mà Quản Tử đã chuẩn bị cho anh từ trước.

Khi đó, ở quán Cây Chổi, hai người họ thường xuyên phải đối mặt với những kẻ gây rối. Mỗi lần đánh nhau, dù ít hay nhiều cả hai đều bị thương. Sau mỗi trận, họ lại thay phiên giúp nhau băng bó vết thương, cố ý mạnh tay để chọc đối phương đau đến nhăn nhó, trông vừa buồn cười vừa thương.

Lâu dần thành quen, những kẻ gây rối ấy dần không còn xuất hiện nữa, vì nghe được điều gì đó về gia cảnh của Quản Tử, nên họ cũng không dám quậy phá thêm.

Họ giữ Cây Chổi cho đến bây giờ, nhưng hiện tại, Quản Tử lại nói rằng anh ấy không còn muốn giữ nó nữa.

Đồng Tiểu Điệp mở hộp thuốc, lấy ra một lọ ô

-xy già và vài miếng bông y tế.

"Anh chịu đau một chút nhé, sẽ hơi rát đấy." Cô nói với Tông Chính.

Ừ.

Đồng Tiểu Điệp dùng một tay vén tóc trên trán Tông Chính ra phía sau, để lộ phần trán với đường nét gọn gàng. Cô cẩn thận sát trùng lên vết thương trên xương mày của anh. Nhìn thấy anh nhíu mày vì đau, cô cũng không tự chủ được mà nhăn mặt lại, như thể chính mình đang bị đau.

Dung dịch sát trùng sủi bọt trắng trên vết thương, chứng tỏ nó đang phát huy tác dụng.

Có đau không? Cô hỏi anh.

"Ừ, em thổi cho anh một chút được không?" Tông Chính nghiêng đầu lại gần, như một đứa trẻ đang làm nũng.

Đừng nhúc nhích!

Đồng Tiểu Điệp giữ anh lại.

"Không được thổi đâu, thổi vào sẽ nhiễm trùng đấy."

Thật vậy à? Tông Chính ngẫm nghĩ,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!