Trời chạng vạng, khoảng 5 giờ chiều, ánh nắng mặt trời đã tắt hẳn, chỉ còn lại gió lạnh rít từng cơn. Đồng Tiểu Điệp mặc áo ấm, chỉnh tề ra khỏi nhà, trên tay cầm bình giữ nhiệt mà dì Phó chuẩn bị từ hôm qua. Cô đi xuống lầu, rồi băng qua đường đến trạm xe buýt.
Một chiếc xe vừa tới, đúng giờ học sinh tan học nên xe chật kín. Không còn chỗ ngồi, Đồng Tiểu Điệp đành bám vào tay vịn, lắc lư theo từng khúc cua cho đến khi xe dừng ở khu chợ rau.
Đây là khu chợ lớn nhất gần đó, vào giờ này thực phẩm và thịt đều bán với giá rẻ. Đồng Tiểu Điệp bước thẳng đến sạp quen thuộc, nơi người bán đã chuẩn bị sẵn đồ cô đặt từ hôm qua. Thanh toán xong, cô cảm ơn rồi đứng chờ xe buýt quay về, bên chân đặt mấy túi đồ.
Trong lòng, cô âm thầm cầu nguyện rằng chuyến xe tới sẽ còn ghế trống. Vô thức, tay cô chạm vào tờ tiền lẻ 45 tệ trong túi. Nhớ tới người đàn ông tối qua, cô thầm nghĩ không biết hôm nay anh ta có quay lại không.
Khi xe buýt đến, may mắn còn một ghế trống.
Đồng Tiểu Điệp vui vẻ xách ba túi đồ lên xe, quẹt thẻ và ngồi xuống. Xe dừng tại trạm gần nhà cô, từ đó chỉ cần đi bộ 50 mét là đến quán ăn nhỏ.
Khoảng 6-7 giờ tối, quán bắt đầu đông khách, giờ cao điểm dùng bữa. Đồng Tiểu Điệp đặt túi đồ vào bếp, buộc tạp dề rồi bắt đầu rửa bát đ ĩa mà dì Phó chưa kịp làm sạch. Xong xuôi, cô lấy nguyên liệu nấu ăn mình vừa mua, chuẩn bị món ăn mới.
Thỉnh thoảng, cô phải giúp dì Phó và chú Phó trong bếp, vì hai người bận đến mức như cần mười đôi tay mới làm kịp.
Quán ăn khuya của Đồng Tiểu Điệp không có thực đơn. Các món ăn được chuẩn bị tùy theo nguyên liệu có trong ngày. Ban đầu, khách hàng không quen, nhưng dần dần, họ lại yêu thích sự bất ngờ này. Ai từng đến đây đều khen ngon, người chưa đến thì nghe bạn bè kể lại cũng tò mò tìm đến.
Vì vậy, quán lúc nào cũng đông khách.
Do Đồng Tiểu Điệp chỉ chuẩn bị lượng nguyên liệu vừa đủ mỗi ngày, nên quán thường xuyên hết món vào cuối giờ. Những vị khách đến muộn chỉ biết tiếc nuối nhìn bàn bên cạnh thưởng thức món ngon, rồi thầm nhủ ngày mai nhất định phải đến sớm.
Không có bảng hiệu, không phục vụ bàn, không menu cố định – đó chính là nét đặc biệt của quán. Như người ta hay nói,
"rượu ngon không sợ hẻm sâu". Hơn nữa, vị trí quán lại nằm ngay mặt đường, nơi nhiều người qua lại.
Với Đồng Tiểu Điệp, chính cô là thương hiệu sống của quán ăn khuya này.
"Tiểu Điệp, dì và chú về trước đây. Con cũng cẩn thận nhé, sắp Tết rồi, tình hình lộn xộn lắm." Dì Phó ân cần vuốt má cô, giọng nói đầy lo lắng. Gương mặt gầy gò của cô gái trẻ hiện rõ nét kiên cường.
"Dạ, con biết rồi. Dì và chú mau về sớm nghỉ ngơi đi, mai còn phải dậy sớm nữa mà." Đồng Tiểu Điệp cười, tiễn hai người họ rời đi. Nhìn bóng lưng họ, cô bất giác nhớ đến cha mẹ mình, những người từng yêu thương và luôn đồng hành cùng nhau như thế.
Đúng 9 giờ tối, nhóm khách đầu tiên bước vào quán.
Một nhóm bạn trẻ, cả nam lẫn nữ, gương mặt rạng rỡ. Họ chọn bàn ngồi xuống rồi gọi lớn vào bếp, báo số người cùng những món cần kiêng. Sau đó, tất cả ngồi ngay ngắn, háo hức chờ đợi một bữa tiệc ẩm thực thịnh soạn sắp được dọn lên.
Món ăn mà Đồng Tiểu Điệp mang ra luôn đủ đầy sắc, hương, vị. Khi nấu ăn, cô thấy rất vui. Từ nhỏ, cô đã quen nhìn mẹ bận rộn trong bếp. Ngày qua ngày, hình ảnh ấy in sâu vào tâm trí, dần trở thành kỹ năng.
Nhờ vậy, giờ đây cô không chỉ tự lo cho mình, mà còn mang đến những món ăn ngon lành từ đôi bàn tay khéo léo.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh.
Khi Đồng Tiểu Điệp có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, đêm đã rất khuya. Khách trong quán đã vãn. Cô rót cho mình một ly trà Phổ Nhĩ, ủ ấm đôi tay rồi đứng ở cửa tiệm, đưa mắt nhìn con đường phía trước. Cô đang tìm người đàn ông tối qua.
Như thể định mệnh, Tông Chính Hạo Thần xuất hiện ở bên kia đường. Anh nhìn thấy cô, tay cầm ly trà, đứng nơi ngưỡng cửa quán ăn. Anh bước qua đường, đứng trước mặt cô, vẫn hỏi câu y như tối qua: Còn đồ ăn không?
Đồng Tiểu Điệp hơi sững người.
Hóa ra anh cao hơn cô rất nhiều!
"Vẫn món như hôm qua được không?"
"Ừ, lần này ngọt hơn chút nhé."
Thì ra anh thích đồ ngọt, Đồng Tiểu Điệp nghĩ thầm.
Chỉ một lát sau, bánh trôi đã được làm xong. Lần này, cô còn cho thêm hai muỗng mật hoa quế. Đồng Tiểu Điệp mang ra đặt vào tay Tông Chính Hạo Thần, rồi quay lại bàn của mình, bắt đầu ghi sổ.
Hôm nay, cô búi tóc cao, để lộ vầng trán mịn màng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!