Chương 19: (Vô Đề)

Tông Chính ấn Đồng Tiểu Điệp ngồi xuống ghế:

"Ngồi đây đi, anh đi lấy nước cho em."

Hạo Thần… Đồng Tiểu Điệp khẽ gọi, bàn tay nhỏ nhắn kéo lấy tay anh.

Ừ?

"Anh làm việc ở đây sao?" Giọng cô nhỏ xíu, như không thể tin nổi.

Tông Chính khẽ cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô:

"Tiểu Hồ Điệp, đây là văn phòng của anh."

Câu nói ấy vừa dứt, Đồng Tiểu Điệp lập tức tròn xoe mắt nhìn anh.

Anh bật cười ngay tức khắc, không nhịn được khi nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của cô nhóc.

Đồng Tiểu Điệp cảm thấy bản thân thật sự quá mất mặt. Từ trước tới nay, cô luôn nghĩ rằng anh sống một cuộc đời vất vả, bận rộn với hai công việc mỗi ngày. Không ngờ rằng, hóa ra anh lại làm việc ở một nơi mà cô chưa từng nghĩ mình có cơ hội đặt chân tới.

Nơi này, với văn phòng riêng và bộ vest chỉnh tề…

Nhưng nếu anh có điều kiện tốt thế, sao anh vẫn chọn công việc chơi nhạc buổi tối? Sao anh không chọn một căn hộ tiện nghi hơn để ở? Sao anh lại đối xử tốt với cô đến vậy?

Bên ngoài cánh cửa này có biết bao cô gái xinh đẹp cơ mà!

Đồng Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn hộp đồ ăn mà cô mang đến, rồi nghĩ thầm:

"Ồ, chắc anh ấy thích đồ ăn mình nấu."

Cô chỉ tay về phía cánh cửa, nơi có rất nhiều đầu người đang ló ra quan sát, thắc mắc:

"Bọn họ… tại sao lại nhìn em kỳ lạ như vậy?"

Tông Chính nhíu mày, quay người lại nhìn, vừa vặn thấy mấy cái đầu vội rụt vào, không kịp trốn.

Anh suy nghĩ một lát, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô, điềm nhiên trấn an:

"Không có gì đâu, chỉ là di chứng của việc tăng ca thôi."

Đồng Tiểu Điệp lập tức nhớ đến bữa tối của anh, liền kéo tay anh lại, nói nhanh:

"Em không khát đâu, anh đừng đi lấy nước. Mau ăn cơm đi!"

Tông Chính mỉm cười, đáp: Được.

Lúc này, cô trợ lý mang một tập tài liệu vào để Tông Chính ký tên. Trong lúc làm việc, cô không quên liếc trộm Đồng Tiểu Điệp, người đang lúi húi ở bên ngoài sắp xếp hộp đồ ăn.

Vừa bước ra khỏi văn phòng, cô trợ lý ngay lập tức bị cả đám người kéo vào phòng trà, tra hỏi dồn dập: 

"Thế nào? Cô gái đó đến làm gì vậy?" 

"Cô ấy có quan hệ gì với Trưởng phòng?"

"Trông cô ấy thế nào? Lúc nãy tôi không nhìn rõ!"

Cô trợ lý lau mặt, cảm thán: "Trời ơi! Trưởng phòng của chúng ta cười lên thật sự đẹp trai quá đi mất! Mà các cậu có thấy làn da của cô gái kia không? Trắng mịn đến mức như có thể vắt ra nước vậy. Tôi còn liếc nhìn trộm cô ấy, cô ấy còn cười lại với tôi.

Chưa hết đâu, Trưởng phòng xách theo hộp cơm hình như là cô ấy làm, từng tầng từng tầng bày biện, nhìn là đã muốn ăn rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!