Chương 15: (Vô Đề)

Thơm quá. Tông Chính ngồi xuống bàn, hôm nay là lần đầu tiên hai người chính thức ngồi ăn cơm tất niên cùng nhau.

Trên bàn ăn bày biện một nồi lẩu gà hầm xương lớn, kèm theo đủ loại cá viên, tôm viên, hải sản và rau củ, tất cả đều được trình bày tinh tế trong những chiếc đ ĩa sứ trắng hoa văn trang nhã.

Ngoài ra, còn có đ ĩa sủi cảo nhân hẹ vừa mới hấp chín, đặt ngay trước mặt Tông Chính là một đ ĩa nhỏ khoai lang viên rút tơ màu vàng cam, phủ lên trên là lớp mè trắng béo tròn.

Đồng Tiểu Điệp mỉm cười nhìn anh, nói: Ăn thử đi!

Tông Chính gật đầu, đưa đũa về phía đ ĩa khoai lang viên trước mặt.

Đồng Tiểu Điệp bật cười,

"Em biết ngay mà, anh sẽ ăn món đó trước!"

Tông Chính cũng cười, đúng thật, anh không thể cưỡng lại đồ ngọt, nhất là những món vừa ngon mắt vừa hấp dẫn thế này. Chiếc đũa gắp một viên khoai lang rút tơ lên, lớp đường kéo thành sợi óng ánh, anh đưa vào miệng. Vị ngọt thanh, không hề gắt, thêm chút cảm giác mát lạnh lan tỏa.

Khoai lang bên trong mềm mịn, vị ngọt tự nhiên thấm đẫm, lớp vỏ bên ngoài giòn tan. Từng miếng một đều khiến người ta không nỡ dừng lại.

Ngon lắm.

Đương nhiên rồi! Đồng Tiểu Điệp đầy tự hào.

"Em có thêm chút bột mơ chua bạc hà, anh có cảm nhận được vị mát lạnh không?"

Có. Anh gật đầu, nghiêm túc thưởng thức thêm cảm giác mát lạnh nơi đầu lưỡi.

"Nhưng mà này, chỉ được ăn một chút thôi đấy," cô chỉ tay về phía những đ ĩa đồ ăn khác trên bàn,

"Nếu không anh sẽ không còn bụng để thưởng thức những món khác đâu."

Tông Chính nhìn nồi lẩu nghi ngút khói, thêm đ ĩa sủi cảo nhân hẹ xanh mướt vừa mới hấp xong, liền gật đầu, Được.

Đồng Tiểu Điệp hào hứng gắp thức ăn cho anh,

"Hạo Thần, thử món này đi. Viên tôm này em đã làm suốt cả buổi chiều đấy. Anh xem thử xem hương vị thế nào?"

Bàn ăn hôm nay thực sự tươm tất.

Đồng Tiểu Điệp luôn yêu thích những bộ bát đ ĩa tinh xảo, cô cảm thấy rằng đồ ăn ngon phải được đặt trong dụng cụ đẹp, như thế mới làm tăng thêm giá trị của món ăn.

Đôi bàn tay nhỏ trắng nõn, hơi ửng hồng của cô khẽ nâng chiếc bát sứ hoa văn nhẹ nhàng trước mặt Tông Chính. Cô múc một muôi nước dùng từ nồi lẩu, bên trong có đầy tôm viên màu hồng nhạt, cá viên trắng tinh, những miếng mực khía hoa đẹp mắt cuộn tròn, cùng bông cải xanh tươi mát.

Mau ăn đi nào!

Cô thúc giục anh.

Anh cúi đầu uống một ngụm canh, nước dùng từ xương hầm nên màu trắng đục, vị ngọt thanh đậm đà hòa quyện với hương gà thơm dịu. Nước canh không thêm bất kỳ gia vị lạ nào, chỉ giữ trọn hương vị nguyên bản, nhưng chính sự đơn giản ấy lại làm nên độ ngon tuyệt vời.

Sau đó, anh gắp một viên tôm bỏ vào miệng. Kích thước viên vừa phải, chỉ một miếng là vừa trọn, rất tiện lợi. Bên trong còn có những miếng thịt tôm to nhỏ lẫn nhau, cố ý không xay nhuyễn hoàn toàn, tạo nên độ dai giòn sần sật.

Một viên nhỏ nhưng đậm vị, vừa có thịt tôm lại có chút hương ngọt tự nhiên của hải sản.

Ngon quá! Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang chăm chú dõi theo mình, ánh mắt lấp lánh mong chờ, giống như một cô vợ nhỏ lần đầu xuống bếp, lo lắng món ăn của mình có được chồng yêu thích hay không.

"Anh thích là tốt rồi."

Đồng Tiểu Điệp thở phào nhẹ nhõm, tự cười mình vì quá căng thẳng. Vốn dĩ cô là người dựa vào tay nghề nấu nướng mà kiếm sống, vậy mà lúc này lại hồi hộp chẳng khác gì một học sinh chờ điểm thi đại học.

"Em cũng ăn đi chứ! Nhìn anh ăn thôi thì no làm sao được?" Tông Chính cười, nhẹ nhàng trêu cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!