Sau khi mua xong món chính, họ chuyển đến khu đồ ăn vặt. Đồng Tiểu Điệp nhìn Tông Chính điên cuồng quét hàng loạt bỏ vào xe đẩy: khoai tây lát, bánh quy, kẹo dẻo, kẹo cứng, kẹo bông gòn, kẹo que, các loại hạt, thạch trái cây, xí muội, sơn tra phiến và rất nhiều món linh tinh khác.
Vì Đồng Tiểu Điệp vừa nói mình không thích ăn chocolate, Tông Chính đã bỏ qua hoàn toàn kệ hàng đầy màu sắc ấy.
Khi anh dừng lại, Đồng Tiểu Điệp ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt đầy ai oán. Cả người cô nhỏ bé bị chôn trong đống đồ ăn vặt với bao bì đủ sắc màu.
"Hạo Thần… Anh giống như con nít vậy đó!"
Ừm?
"Chỉ có con nít mới thấy đồ ăn vặt là phát cuồng như anh!"
Phụt! Tông Chính bật cười, nhìn Đồng Tiểu Điệp đang dẩu môi, trong tay còn múa may danh sách đồ mua sắm dài ngoằng.
Thành phố L không lớn, ở nơi đông đúc thế này rất dễ gặp người quen. Đúng lúc Tông Chính vừa vươn tay xoa đầu Đồng Tiểu Điệp thì có tiếng gọi: Tông Chính!
Anh quay đầu lại, nhìn thấy hai cô gái đồng nghiệp trong văn phòng đang nắm tay nhau bước về phía mình.
Đồng Tiểu Điệp cũng nhìn thấy.
Hai cô gái xinh đẹp, trong thời tiết lạnh thế này vẫn mặc váy ngắn, đôi chân được tất đen mỏng ôm lấy, trông dài và cuốn hút.
Tông Chính nhíu mày.
Trong văn phòng, hầu hết mọi người đều là con cái của những gia đình có quan hệ, giống anh – một cậu ấm đến đây để có một công việc ổn định. Tuy họ không biết rõ gia thế của anh, nhưng tất cả những ai làm việc tại đây đều có chút bối cảnh.
Hai cô gái này thường hay nói những chuyện không hay sau lưng anh, không khác gì những cô gái trong mấy hội fan cuồng hay chờ đợi để nghe anh hát karaoke. Anh không thích ánh mắt họ khi nhìn mình – giống như kẻ săn mồi phát hiện con mồi.
Hai cô gái cũng bất ngờ khi gặp Tông Chính ở đây, thầm nghĩ mình may mắn. Ban đầu định tiến đến mời anh đi uống cà phê, nhưng khi đến gần, họ thấy Đồng Tiểu Điệp đang ngồi ngơ ngác trong xe đẩy mua sắm.
Đồng Tiểu Điệp đột nhiên cảm thấy mình ngốc nghếch vô cùng. Người ta đi giày cao gót hàng hiệu, cô lại đi quần jeans và giày vải. Mặt họ trang điểm rạng rỡ, cô thì để mặt mộc, chẳng có chút gì nổi bật. Còn trên đầu cô, một chiếc nơ bướm nhỏ chẳng khác gì của trẻ con.
Nhìn lại mình bị chôn trong đống đồ ăn vặt đầy màu sắc, cô chỉ biết ngồi im, chẳng nói nổi lời nào.
Nháy mắt, lòng tự tin của Đồng Tiểu Điệp chịu một đả kích nghiêm trọng.
Cô thầm trách, vì sao lúc ra ngoài lại không chịu trang điểm xinh đẹp hơn một chút? Đứng bên cạnh Tông Chính, đáng lẽ cô cũng nên lộng lẫy, quyến rũ như hai cô gái kia chứ!
Tông Chính lại không hề để tâm.
Anh chỉ khẽ gật đầu chào hai cô gái rồi nhanh chóng đẩy xe đi, đưa Đồng Tiểu Điệp rời khỏi đó. Anh vừa nhìn thấy nét thoáng buồn trên gương mặt cô. Cô bé này thật sự rất kỳ diệu. Trong mắt anh, mọi thứ đều xoay quanh cô.
Từng biểu cảm, dáng vẻ khi nói chuyện, nụ cười hay cả khi cô không vui, tất cả đều khiến anh để ý.
Hai cô gái chỉ biết đứng nhìn, không dám ngăn cản. Họ nhận ra sự thiếu kiên nhẫn trong ánh mắt của Tông Chính. Chẳng thể làm gì hơn, họ chỉ còn cách nhìn theo bóng anh đi xa, lòng không ngừng tò mò.
"Cô gái kia là ai vậy? Bạn gái của Tông Chính? Sao có thể chứ!"
Đi một đoạn, Đồng Tiểu Điệp vẫn không nói gì, giống như cô bé líu lo khi nãy đã biến mất. Sự im lặng của cô khiến Tông Chính hơi khó chịu. Anh vốn không phải người nói nhiều, nhưng giờ đây lại cúi mình, cố gắng dỗ dành, tìm đủ mọi cách để bắt chuyện với cô.
Giọng nói của anh, vốn đã trầm thấp, giờ lại lẫn trong tiếng ồn ào của siêu thị, khiến cô nghe chẳng rõ lời.
Cuối cùng, anh cúi xuống thấp hơn, ghé sát tai cô và thì thầm:
"Tiểu Điệp, em đang ghen."
Không phải một câu hỏi, mà là một lời khẳng định chắc nịch. Giọng anh không cao, giống như đang kể lại một sự thật hiển nhiên.
Đồng Tiểu Điệp giật mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!