Chương 112: (Hoàn)

Nhưng, Liên Dịch là Liên Dịch mà!

Cô vẫn không quen loại sinh vật mềm như bông này, toàn thân cứng đờ không biết làm sao mới phải… Cô nàng còn chưa học được cách ôm Đồng Đồng.

Lúc này Quản Tử đi vào, chỉ nhìn bóng lưng Liên Dịch, liền biết cô nàng đang khẩn trương, tiến đến, nắm lấy một bàn tay của Liên Dịch đỡ lấy lưng Đồng Đồng, sau đó chỉnh lại tư thế tay kia của cô nàng đang không đúng và rất cứng đờ.

"Em ôm như vậy Đồng Đồng sẽ không thoải mái, thả lỏng ra!"

Đồng Tiểu Điệp lui ra ngoài, Đồng Đồng rất dễ bế, hơn nữa Quản Tử rất biết cách bế trẻ con.

Liên Dịch liếc nhìn Quản Tử một cái, Cho anh ôm!

"Em ôm đi, thằng bé thích em mà!" Quản Tử nhìn Đồng Đồng, đầy mặt ôn nhu, vốn dĩ đã đẹp trai càng thêm rực rỡ chói mắt.

Liên Dịch hít sâu, điều chỉnh tư thế, Đồng Đồng rất vui vẻ, a a kêu.

Quản Tử ở bên cạnh,

"Thấy chưa, anh đã bảo nó thích em mà!"

Liên Dịch một chút cũng không dám phân tâm, ôm Đồng Đồng ngồi xuống, bất động, Quản Tử cứ như vậy nhìn, nghĩ cô nàng của mình cũng rất có dáng vẻ phụ nữ mà!

Sau đó tiệc rượu bắt đầu, Liên Dịch không dám ôm Đồng Đồng đi lại, sợ làm ngã thằng bé, Quản Tử rất quen tay bế, đi phía trước tìm Đồng Tiểu Điệp.

Liên Dịch trở lại chỗ ngồi gần cửa của mình, đồ ăn lên rất nhanh, cô nàng ăn ngấu nghiến thì nhận được điện thoại của tên chủ nhiệm bi3n thái, vội vàng nhét thêm mấy miếng, rồi đi mất, trên xe gửi cho Đồng Tiểu Điệp một tin nhắn:

"Tớ đi trước, tòa án có việc, cô gái, cậu rất tốt, con cậu cũng rất tốt, thật sự rất mừng cho cậu. Đồng Tiểu Điệp nhìn tin nhắn, khóc, ôm lấy Tông Chính lau nước mắt,"Hạo Thần, đây là lần đầu tiên Tiểu Dịch nói những lời này với em!

"Tông Chính nhìn, cũng phải, cô nàng đàn ông đó hiếm khi nói mấy lời tình cảm. Vuốt v e khuôn mặt cô vợ nhỏ, mềm mại ấm áp, như trái đào, lại như kẹo bông gòn,"Bé ngốc, khóc gì chứ!

"Hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, đám bạn của Tông Chính uống say. Lục Ninh cũng uống nhiều, nhưng ỷ có Chiêm Nghiêm Minh ở phía sau, ngoắc ngón tay với Quản Tử,"Có giỏi thì vào solo đi, Quản Tử anh từ nhỏ đã xinh đẹp như con gái rồi, em còn chẳng thèm nói, em tốt với anh lắm rồi đấy, từ nhỏ đã không đả kích lòng tự trọng của anh!

"Quản Tử tức giận, gào lên,"Anh đẹp trai hơn em thì sao?! Ghen tị à?"

Chiêm Nghiêm Minh ở phía sau nhìn cô nàng của mình vui vẻ như vậy, cũng cười.

Cuối cùng, chờ các trưởng bối về hết, mọi người bắt đầu lấy điện thoại chụp ảnh Đồng Đồng, chụp riêng rồi chụp chung.

Đồng Đồng tò mò nhìn mấy cái điện thoại đen sì, còn có tiếng tách tách vui tai, rồi cười, cái kiểu cười không thấy mắt giống hệt Tông Chính lúc vui vẻ.

Mọi người kêu lên,

"Hắc! Hạo Tử, đúng là con trai cậu rồi!"

Tông Chính nhíu mày, Vớ vẩn!

Vì vậy, khi mọi người lên máy bay và tắt điện thoại di động, họ đều thấy một em bé mũm mĩm đang cười toe toét trên màn hình điện thoại của mình.

Đại Pháo còn khoe với tiếp viên hàng không một câu,

"Xem này! Đẹp trai không! Con trai anh em tôi đấy!"

Tối hôm đó, Đồng Tiểu Điệp phát hiện ra một món đồ chơi vô cùng quý giá trong túi xách nhỏ của mình.

Cô không bao giờ nghĩ rằng Liên Dịch sẽ tặng một con dấu bằng vàng ròng cho Đồng Đồng chơi.

Một cuộc điện thoại gọi đi,

"Tiểu Dịch, mai tớ mời cậu ăn cơm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!