Chương 110: (Vô Đề)

Đồng Tiểu Điệp ngồi xổm trên sofa, cắn môi, Hạo Thần giận rồi sao?!

Cô nàng lén lút đi đến cửa thư phòng, thò đầu vào nhìn… không phản ứng.

Cố ý tạo ra chút tiếng động… không phản ứng.

"Khụ! Khụ khụ khụ! Ôi sao mình lại ho thế này?"

… Không phản ứng.

Thế là, Đồng Tiểu Điệp hoảng loạn, phải làm sao đây? Hạo Thần giận rồi!!!!

Lúc này, cậu bé Đồng Đồng trong phòng phát ra tín hiệu mẹ ơi, con muốn bú.

Đồng Tiểu Điệp vội vàng chạy vào, cởi cúc áo cho con trai bú, vừa cho bú vừa nghĩ, mình phải làm gì đây?

Mình không ăn cơm là vì muốn giảm cân, giảm cân là vì mình quá béo, mình quá béo mình sợ chồng không thích mình.

Thế là, Đồng Tiểu Điệp kiên quyết, vẫn là nhịn đói đi! Nhịn đói còn hơn bị chồng không thích!

Cậu bé Đồng Đồng m út chụt chụt, cảm thấy sữa mẹ thật thơm ngon!

Cậu bé Đồng Đồng ăn no ngủ kỹ, sau khi bú xong thì chớp chớp mắt, cười ngọt ngào với mẹ, khiến Đồng Tiểu Điệp vui mừng khôn xiết. Cô bế con lên, vỗ nhẹ vào lưng con, đến khi con ợ một tiếng.

Đồng Tiểu Điệp đặt con vào nôi, nhẹ nhàng hát ru,

"Ngoan nào con, ngủ đi con, à ơi à ơi…"

Đồng Đồng ngoan ngoãn, nghe mẹ hát ru, khép mắt lại.

Đồng Tiểu Điệp nhỏ giọng nói với con: "Này, Đồng Đồng à, ba hát hay nhất đấy! Sau này con phải học theo ba nhé! Ba giỏi lắm, còn biết chơi bass nữa đấy!! Hắc hắc, ba đang giận mẹ đấy, vì sao ư? Vì mẹ không chịu ăn cơm tối! Nhưng mẹ muốn đẹp mà, làm sao ăn cơm được chứ?

Này, Đồng Đồng con nói xem, làm thế nào để ba hết giận đây? Ba không thèm để ý đến mẹ, mẹ cô đơn quá!"

Lúc này, Đồng Tiểu Điệp không biết rằng, Tông Chính đang đứng ngay cửa, dán vào tường thò nửa cái đầu ra, anh đã nhìn thấy cảnh con trai bú sữa, vợ hát ru, và bây giờ, cô đang than thở với con trai.

Anh thầm cười trong lòng, cô nhóc này, phải dọa cho sợ mới ngoan!

Anh chậm rãi, lặng lẽ, quay trở lại thư phòng, giả vờ lật đống giấy tờ A4.

Đồng Tiểu Điệp rón rén rời khỏi phòng con trai, ra phòng khách, ngồi trên sofa hai phút, bụng réo lên ùng ục.

Mặt Đồng Tiểu Điệp đỏ bừng, vội vàng che bụng, may mà phòng khách không có ai, nhưng cơn đói như thủy triều ập đến, càng lúc càng dữ dội, cô nàng nhăn mày, liếc nhìn phòng con trai.

Đồng Đồng ơi, con làm mẹ đói bụng quá!

Thế là, cô nàng rón rén lẻn vào thư phòng của Tông Chính.

Tông Chính đã sớm cảm nhận được có người đang đến gần, anh giả vờ không biết gì, lật lật giấy tờ.

Hắc hắc, Đồng Tiểu Điệp ôm chầm lấy anh từ phía sau, Đoán xem em là ai.

Tông Chính bất đắc dĩ nhìn cô vợ nhỏ đang ôm cổ mình,

"Còn phải đoán à? Nghe giọng là biết ngay vợ anh, người không ăn cơm đòi giảm cân rồi!"

Đồng Tiểu Điệp ngượng ngùng cười hai tiếng.

"Hạo Thần, anh không đói bụng sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!