Chương 1: (Vô Đề)

Đã 3 giờ sáng, Đồng Tiểu Điệp vừa dọn dẹp xong đống chén đ ĩa cuối cùng, lặng lẽ ngồi trước quầy tính toán sổ sách. Cô xoa đôi mắt đã mỏi nhừ, liếc nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài. Mùa đông, vào lúc sáng sớm, bóng tối luôn vô tận như vậy.

Tông Chính Hạo Thần đẩy cửa bước vào quán ăn khuya nhỏ bé này. Không gian tuy đơn sơ nhưng lại sạch sẽ và ấm áp bất ngờ.

Ngồi trước quầy là một cô gái, trong tay cầm xấp tiền lẻ, ngẩn ngơ nhìn xa xăm.

Vẫn còn đồ ăn chứ?

Đồng Tiểu Điệp quay đầu lại. Đập vào mắt cô là gương mặt lạnh lùng, có chút mệt mỏi, mái tóc hơi rối rũ xuống trán, che khuất đi một phần ánh mắt sâu thẳm.

"À, nguyên liệu còn không nhiều lắm. Anh muốn ăn gì?"

"Tùy cô, chỉ cần lấp đầy bụng là được."

Tông Chính Hạo Thần tùy ý chọn một bàn trống rồi ngồi xuống. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường sau quầy, đã muộn thế này, ngày mai đi làm chắc chắn sẽ không dậy nổi.

Đồng Tiểu Điệp bước vào bếp.

Nguyên liệu cô mua hôm qua gần như đã dùng hết sạch. Đang loay hoay nghĩ xem nên nấu gì thì bất chợt nhìn thấy một gói bột nếp.

"Ừm, làm món này được đấy!"

Cô rửa tay sạch sẽ, lấy một cái nồi nhỏ đổ đầy nước, rồi cho bột nếp trắng mịn vào một chiếc bát sứ. Thêm nước ấm, cô nhào bột thành một khối dẻo mịn, sau đó chia bột thành từng viên nhỏ. Tay cô khéo léo làm ướt nhẹ, vo tròn từng viên bột rồi ấn dẹt.

Lấy một ít nhân mè đen và hạch đào đã chuẩn bị sẵn, cô khéo léo bọc nhân vào giữa lớp bột. Viên bánh trôi tròn trịa, trắng muốt được ném vào nồi nước sôi, từng viên nổi lên như những đốm trắng xinh xắn.

Sau khi nấu xong, Đồng Tiểu Điệp rắc thêm chút mật hoa quế lên trên và mang ra bàn.

Tông Chính Hạo Thần nhìn đ ĩa bánh trôi trước mặt, những viên bánh trắng tròn, đầy đặn, bốc hơi nghi ngút, mùi thơm của hoa quế lan tỏa khắp không gian.

"Ăn đi, không ngọt lắm đâu, anh thử xem!"

Đồng Tiểu Điệp ngồi lại quầy, giục anh chàng đang nhìn chằm chằm chén bánh nhưng không động đũa. Cô cũng lấy cho mình một chén, thổi nhẹ rồi cắn một miếng nhỏ. Nhân mè đen và hạch đào chảy ra, thơm lừng, lan tỏa đầy khoang miệng.

Tông Chính Hạo Thần quay đầu nhìn, đập vào mắt anh là khuôn mặt Đồng Tiểu Điệp tràn đầy hạnh phúc. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt cong cong như trăng non. Không hiểu sao hình ảnh đó khiến tâm trạng anh tốt lên một cách kỳ lạ.

Đồng Tiểu Điệp cũng lén nhìn người đàn ông này.

Đôi mắt bị tóc mái che khuất nhưng đường nét gương mặt lại rõ ràng, sắc sảo. Anh gầy, làn môi mỏng hơi hé mở, cắn vào bánh trôi, bị hơi nóng làm ửng hồng. Trong lòng cô thầm cảm thấy may mắn khi anh không chê món bánh trôi ngọt lịm vốn chỉ hợp với khẩu vị của các cô gái.

Cô yên tâm cúi xuống tiếp tục tính toán sổ sách, miệng nhỏ nhắn vừa nhâm nhi bánh trôi vừa gõ máy tính.

Tông Chính Hạo Thần uống hết giọt nước cuối cùng trong bát, cảm giác thỏa mãn lan tỏa. Anh vốn thích đồ ngọt, và trong cái lạnh thấu xương của buổi sáng sớm này, một chén bánh trôi mềm mại, nóng hổi như vậy quả thực khiến cả người ấm áp hẳn lên.

Anh lấy ví ra, hỏi cô: Bao nhiêu tiền?

Năm đồng một chén.

Tông Chính Hạo Thần rút một tờ 50 tệ đưa cho cô, vừa lúc đó điện thoại của anh vang lên không ngừng.

"Ừ, xong rồi, đến đón tôi đi."

Đồng Tiểu Điệp vội vàng mở ngăn kéo tìm tiền thối, mớ tiền lẻ còn chưa kịp xếp lại ngay ngắn. Khi cô chuẩn bị đưa bốn tờ mười đồng và một tờ năm đồng lên để thối, thì người đàn ông đã ra khỏi cửa tiệm và bước lên chiếc xe thể thao trông rất ngạo nghễ đậu ngoài đường lớn.

Cô nắm chặt số tiền, chạy theo gọi:

"Anh ơi, tiền thối đây này!"

Tông Chính Hạo Thần quay lại, thấy Đồng Tiểu Điệp vội vàng đuổi theo, tay giơ cao số tiền. Dưới ánh đèn đường, anh mới nhận ra mái tóc cô dài chạm eo, tung bay trong gió lạnh. Những lọn tóc phiêu theo từng bước chân khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên mờ ảo, chỉ còn đôi mắt sáng rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!