Từ khi khai giảng đến nay, ngoại trừ tận mắt nhìn thấy Nam Phong, hơn nữa đưa ngôi sao may mắn mình gấp hơn nửa năm cho anh, Lục Sênh cũng không có trải qua chuyện gì đáng nói. Thời gian nhanh chóng xẹt qua như gió không lưu lại dấu vết. Trên lớp, thầy giáo giảng số âm, giảng hình chóp, giảng "ngày tranh luận của hai đứa trẻ", Lục Sênh vẫn ngồi đoan chính, nghe rất tập trung nhưng thành tích không thấy khởi sắc.
Trong trường học chói mắt nhất chính là học sinh khá giỏi, bắt mắt nhất chính là người ít hiểu biết, nhưng thật ra, học sinh như Lục Sênh mới chiếm đại đa số. Bọn họ trầm mặc, an phận, trong lòng mang hy vọng, cũng cố gắng không ít, đi học chép bài rất chăm chỉ, sau giờ học rất chăm chỉ làm bài tập, nhưng mà thành tích lại như một con bò bướng bỉnh, cho dù quật như thế nào cũng không chịu bước lên phía trước một bước.
Có ít người trời sinh bất phàm, có ít người nhất định sẽ bình thường. Lục Sênh cảm thấy, không hề nghi ngờ gì khi cô thuộc về vế sau.
Tối, Lục Sênh đang làm bài tập thì mẹ trở lại.
Thật sự là kỳ quái, làm sao hôm nay mẹ lại về sớm như vậy, chẳng lẽ thua sạch tiền rồi hả? Lục Sênh có chút nghĩ ngợi.
Mẹ vừa về đến nhà đã lục tung khắp nơi, tìm toàn bộ quần áo thử một lần, rồi lại tìm cả đồ trang sức. Lục Sênh không biết mẹ người khác như thế nào, nhưng mẹ của cô lại có chút hồ đồ, mẹ cô rất thích ném đồ loạn, lúc tìm thì lại như đại chiến thế giới, khiến cho gà bay chó chạy, cả phòng thành đống bừa bộn.
Tìm đồ quá phiền toái khiến cho tâm tình bà nóng nảy hơn, Lục Sênh lại thành nơi trút giận, bị mắng lặp đi lặp lại.
Đảo qua đảo lại, mẹ cô xách một cái hộp sắt ra, run rẩy nói: "Đây là cái gì?"
Lục Sênh vốn đang làm bài tập, nghe thấy tiếng rầm rầm rào rào thì bả vai cứng đờ lại, quay đầu lại làm bộ vô tình liếc mắt nhìn hộp sắt này, bình tĩnh đáp: "Của con."
"Cái gì của mày?" Mẹ cô nói xong thì tiện tay mở hộp ra.
Lục Sênh mấp máy miệng, vẻ mặt có chút khẩn trương. Cũng may chú ý của mẹ đều ở trên cái hộp, cũng không nhận thấy vẻ khác thường của cô.
Trong hộp đều là đồ chơi trẻ con, đất dẻo, cao su, màu dán thủy tinh, hạt ngọc, bên dưới trải một tờ giấy áp – phích hình ngôi sao. Bởi vì cái hộp quá nhỏ, áp – phích gấp lại, ngôi sao cũng bị gấp, chỉ lộ nửa gương mặt.
"Có cái gì tốt!" Mẹ khinh thường kéo khóe miệng, ném cái hộp đi.
Lục Sênh đứng dậy cầm lấy cái hộp, thả vào trên bàn mình, sau đó tiếp tục bình tĩnh làm bài tập.
Sau khi mẹ ăn mặc xong thì Lục Sênh đã làm từ bài tập số học tới bài tập ngữ văn. Trong không khí thoảng mùi nước hoa chất lượng kém mùi gay mũi, Lục Sênh không nhịn được hắt hơi một cái.
Mẹ nói: "Đêm nay tao có việc, mày tự ăn cơm."
"Vâng." Lục Sênh vươn tay về phía bà: "Đưa tiền mua cơm."
Dường như tâm tình bà không tệ, lấy trong ví tiền năm đồng cho Lục Sênh. Lục Sênh nhận tiền thì mẹ cô thấy được cô đang làm bài văn.
Mẹ cô cười: "Tôi có một giấc mơ?"
Lục Sênh cất kỹ tiền, tiếp tục viết bài văn chưa làm xong. Mẹ cô lại hăng hái đọc lên: "Tôi có một giấc mơ. Tôi muốn làm một vận động viên tennis như Nam Phong, giành vinh quang về cho đất nước…" Đọc đến đây, bà lắc đầu, dường như gặp được chuyện cười lớn: "Ha ha, giành vinh quang cho đất nước, mày hả? Nam Phong lại là cái gì, tao còn phát tài đấy!"
Lục Sênh có thể dễ dàng tha thứ việc mẹ vũ nhục cô, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho việc bà vũ nhục Nam Phong, cô phụng phịu nói: "Nam Phong là người, một người mà mẹ không xứng nói đến tên anh ấy."
Cô nhất thời xúc động chống đối, dẫn tới việc mẹ cô bắt đầu mắng nhiếc mười phút.
Khi mẹ cô đi rồi, Lục Sênh dùng bút bi cẩn thận tô lại tên của Nam Phong, một cái vẽ lại một cái, một lần viết một lần.
Người người đều nói lúc nhỏ có bảy màu, Lục Sênh lại cảm thấy, lúc nhỏ cô chỉ có một mảng màu xám ảm đạm. Nam Phong là sắc màu ấm áp hiếm có trong cuộc sống màu xám mênh mông của cô. Cô không cho phép bất kỳ ai làm bẩn màu sắc trân quý đó.
Sau khi làm xong bài tập, Lục Sênh lấy một quyển nhật ký trong ngăn kéo ra rồi khóa lại, mở nhật ký, lấy một tờ giấy từ bên trong. Cô tỉ mỉ nhìn lại nội dung trên tờ giấy một lần:
Trường giáo dục thể thao nghiệp dư khu Thụ Thanh.
Địa chỉ: Số XX đường XX khu Thụ Thanh thành phố T
Chủ nhiệm tuyển sinh: Thầy giáo Đinh.
Điện thoại: XXXXXXXX
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!