Chương 8: (Vô Đề)

"Ở trường đã xảy ra việc gì?"

6

Trưởng vùng Lee nhấp một ngụm trà, mặt ông không lộ chút biểu tình vui buồn nào. Không nhanh không chậm hỏi người đang quỳ thẳng lưng đối diện.

"Mấy chuyện vặt ở trường của con, người giữ gìn sức khoẻ, không cần để tâm nhiều"

Tay cầm chén trà chững lại nơi đầu môi vị trưởng vùng đáng kính. Không hề báo trước chuyện mình sẽ làm, ông vung tay ném mạnh vật trong tay, sau tiếng toang của chén gốm quý giá đã hiện hình vỡ thành nhiều mảnh nằm trên nền gỗ. Jeno vẫn lặng yên, không giật mình, không hoảng sợ.

"Jeno. Nếu là chuyện vặt ta sẽ không gọi con đến. Vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa uốn nắn đủ"

Ông rót cho mình một chén khác, làn khói mỏng bốc lên rồi tan ra, hoà với bầu không khí đặc quánh nặng nề nơi căn phòng lớn mà ngày còn nhỏ hắn luôn sợ khi bước vào.

"Bộ ấm trà này ta rất thích, chính tay ta đã nhào nặn bằng loại đất sét thượng hạng nhất vùng Nam Shin, nung nó bằng kĩ thuật cao nhất của gia tộc Lee. Nhưng ta tuỳ ý ném đi là bởi vì ta biết ta có thể làm lại được. Còn con thì khác, là duy nhất mà không ai được phép thay thế. Jeno, hãy luôn nhớ con là người tiếp theo sau cha của mình nắm giữ vùng đất thơm này"

1

"..."

"Bảo vệ và giữ gìn Nam Shin là trọng trách của người nối dõi gia tộc. Jeno, không còn nhỏ nữa, trước khi có ý định làm gì hãy nhớ vị trí của mình. Rõ chưa?"

"... Dạ, đã rõ"

Jeno bước ra khỏi phòng, khép đến khi cánh cửa phía sau khít lại mới buông lỏng đôi bàn tay nắm chặt. Trời đêm sương đã xuống, hắn ngước nhìn mảnh trăng khuyết tuỳ hứng treo giữa trời. Mười bảy năm qua, dưới bầu trời nơi mảnh đất cha ông này, hắn có ngày nào không được nhắc về vị trí của mình, về gia tộc rạng danh của mình. Đến ngủ còn nghe thấy tiếng răn đe bên tai, Jeno không rõ nhất thì còn ai?

Jaemin lấy đà phóng lên bờ tường sau trường, một chân đạp lên thành trụ cho chân còn lại trèo lên. Cậu nhìn quanh không có bóng người mới yên tâm đưa chân thứ hai qua, cuối cùng to gan nhảy xuống, thành công đào tẩu.

Tiết tự học chán ngắt, Jaemin lấy cớ đau đầu đau bụng xách ba lô trốn học. Mấy cái vụ cúp tiết này đến nơi camera vây quanh như trường cũ mà cậu còn chơi được chứ ở đây chỉ cần cho Jaemin một nốt nhạc. Ngày trước cúp tiết là để tập tành chơi bời như bao thằng nhóc mới lớn, muốn thể hiện một chút, nổi loạn một chút.

Còn lúc này tình hình lại khác, đầu óc Jaemin ngổn ngang lời Eunbi trong đầu. Tự giác nhận ra mình thật sự rất xa lạ với Jeno, cậu dành hết một đêm nghĩ xem sau khi kết thúc thời gian ở đây trở về Seoul thì làm sao, có phải sẽ vứt lại những ngổn ngang nơi này rồi ra đi không thèm ngoảnh lại? Rồi cậu có nhớ Jeno là ai nữa không, nhớ những cảm giác kì lạ mình có với hắn? Liệu rằng tháng qua chỉ đơn giản cậu nhàm chán mà kiếm chuyện phiền hà đến người khác?

Huống hồ Jeno đối với cậu là gì cậu còn chưa rõ ràng.

Về nhà không được, ở trường không vui. Nghe bảo đi theo lối sau một đoạn còn có thể đến bờ biển, quanh quẩn một vòng biết đâu thoải mái hơn. Cậu từ trong balo lôi ra chiếc máy ảnh phim lâu không dùng của mình bắt đầu thử một cuộc du hành nhỏ.

Jaemin men theo đường lớn rẽ xuống lối mòn dẫn ra vách đá hướng biển, đi mãi cho đến khi mở ra trước mắt là khoảng trời ngỡ sẽ chỉ thấy trong phim. Cậu từng đến nhiều nơi, cùng gia đình du lịch nước ngoài không ít địa điểm có biển, nhưng sự hoang sơ không vướng bàn tay con người, đẹp mơ hồ mà dậy sóng dữ dội như tranh của Vincent này hoàn toàn khác biệt trong ống lens Leica của cậu.

3

Thích thú hít một hơi ngập tràn mùi biển, Jaemin vươn người giữa trời ráng chiều, Nam Shin không nhiều nắng, quanh năm gió mặn thổi vào bầu không khí ảm đạm nên hoàng hôn chưa từng rực rỡ, đổi lại cậu cũng đâu có cần gì một mặt trời rạng ngời lúc này, chẳng phải đã nói bất chấp để người kia che lấp rồi hay sao?.

5

Thiếu niên nhấp chân đến gần hơn, mỏm đá cậu đứng gần gũi với dòng nước, từng đợt sóng nhỏ tạt vỗ vào rồi bắn tung ra li ti bọt trắng, chỉ cần đưa tay xuống một chút liền có thể bắt lấy, nơi đây quả thật lý tưởng cho một mình cậu.

Hoặc cậu và một người nào đó ở tít trên vách đá cao vời vợi phía đằng xa.

Ai đó mà Jaemin nghĩ với đôi mắt mười trên mười này tuyệt đối không lầm, Lee Jeno. Hắn ở trên vách đá cao đến hơn mười mét kia, vứt bỏ áo của mình lại, lùi dần ra sau. Jaemin hoảng sợ mở to mắt.

"KHÔNGGGGGG"

Tiếng gào lên của Jaemin loãng vào bốn bề biển trời rộng lớn, giây phút cậu bằng vận tốc chưa từng đạt được trong đời lao đến, Jeno đã nhảy xuống.

"JENO!"

"LEE JENOOO!"

Jaemin từng bước tìm hướng xuống vách thấp hơn tới khi đến được mỏm đá áp biển gần nơi Jeno nhảy, không ngừng gọi tên hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!