Haechan nhìn quan cảnh lộn xộn trong phòng lập tức hiểu ai làm ra chuyện này, cậu ta từ tốn nhặt từng quyển sách lên xếp ngay ngắn trở lại vào kệ, chân đá trúng lọ trầm hương bị đổ dậy mùi khắp nơi, chua chát cười lên.
"Nói với bác hai ở đây không có đâu, tôi không giữ những thứ ông ta tìm..."
Bóng đen yên lặng từ đầu đến giờ đột ngột vụt đi, chìm vào màn đêm.
Phủ Lee lần nữa sáng lên lộng lẫy, một số việc đã được giải quyết êm đẹp, tìm được kẻ âm mưu phá phủ thì vị trưởng vùng mới không phải lo xem tương lai có nhắm vào mình hay không. Chuyện đất đai cũng mượt mà đi qua, nhưng không đồng nghĩa ông ta có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không nói là thập phần căng thẳng hơn. Người đàn ông tăng thêm nghi ngờ về việc tại sao Haechan lại có có hồ sơ của nhà Lee chỉ lưu lại ở phủ chính để giải quyết vụ kiện đất, trưởng vùng bị thiêu rụi trong thư phòng tức là chẳng còn thứ giấy tờ nào nguyên vẹn sao?
Ông ta nửa năm nay cật lực ra sức tìm kiếm những bảo vật quan trọng của gia tộc, từ sổ ghi chép gia truyền, giấy tờ kê khai tài sản đến các loại hồ sơ chứng thực pháp lý liên quan đến nhà Lee, nhiều tháng qua cũng thử điều tra thằng nhóc thành phố nhưng nó thì chẳng có gì ngoài nỗi đau sau cái chết của Jeno, gia đình Haechan cũng chẳng có quan hệ ngoài, không ra chút manh mối nào.
Nếu không có, ông khó mà cơ cấu lại sổ sách để đẩy tội trạng phi pháp lâu nay cho gia đình người anh quá cố được. Tiền rửa bằng việc xây đền còn chưa kịp hoàn thành nên không thể chuyển giao sang tên cho Jeno, trước khi đội điều tra sờ gáy đành phải vội vã tìm đến cố vấn của mình, đẩy lọt một phần tiền nóng đi quốc tế trước.
"Chúng tôi chuyển đi theo đợt. Trong ba tháng cam kết sẽ trót lọt qua đủ, thời gian này phía trên đang siết chặt nhà Lee nên ngài cứ đẩy giao dịch về quỹ cá nhân thay vì giao dịch dưới tên gia tộc như thường lệ"
"Vậy thì người bất lợi không phải là ta sao?"
"Nếu phủ Lee thời điểm nhạy cảm bị kiểm toán mà lòi ra sơ hở gì, cả bố và gia đình anh ngài đều là chủ gia đình đã qua đời hết, không ai ở ngoài sáng gánh dòng tiền trước giờ ngài rửa thì nói xem, toàn bộ tài sản gia tộc Lee sẽ bị nhà xanh thu hồi gọn ghẽ. Ngài sẽ mất trắng đấy thưa ngài Lee"
Ông ta không nghĩ phút chốc lại mất đi toàn bộ chỗ dựa lớn, tuy thằng oắt Jeonjun đã chết trước khi kịp khai ra chuyện của ông ta nhưng không thể không tránh được có sơ hở. Đến nước này đành phóng lao theo lao, dù gì khoản tiền rửa được bao năm nay dựa trên danh nghĩa nhà Lee thu về không nhỏ, làm sao có thể để mất được.
"Cứ vậy, chuyển đi càng nhanh càng tốt"
Bên này tử tế chào ngài ta một tiếng rồi cúp máy, nhìn đối tác ở đối diện nâng ly cười vui: "Cá cắn câu nhé, Johnny"
26
"Đẩy vào tình huống khó một tí liền đã quáng lên rồi, lão già ở mãi trong vùng đất thơm đó lại cứ nghĩ một tay che hết trời. Chẳng đáng mặt gia tộc Lee chút nào"
Người đàn ông bảnh bao nhấp một ngụm rượu tự nói với bản thân. Chuyến trở về Hàn Quốc lần này của anh ta dễ dàng như một chuyến nghỉ dưỡng hơn là công việc. Bên ngoài tuyết đã phủ đầy Seoul, Johnny thấy bạn nhỏ đẹp trai bước ra từ cửa hiệu rửa ảnh kề bên nhà hàng mình đang ngồi liền xin phép đi ra ngoài.
Jaemin cầm xấp ảnh được rửa từ cuộn phim cậu chụp khi còn ở Nam Shin mà vô tình nhớ ra trong lúc soạn lại máy ảnh, tần ngần mãi không dám mở ra xem, đến khi đèn dành cho người đi bộ chỉ còn vài giây ngắn cậu mới lật đật định sang đường. Vừa lúc đó lại có người kéo mạnh trở về, Jaemin mất đà lỡ tay vụt mất túi ảnh, số hình bên trong bị chốc ngược, rơi xuống bay tứ tung trong cuối đông rét buốt.
Có tấm ở nơi vách đá cao lần đầu cậu đến, tấm chụp dĩa cá nướng cũng là hắn dắt cậu đi, và rất nhiều hình cậu chụp lén Jeno. Gương mặt góc cạnh lạnh nhạt mỗi khi hắn chăm chú làm gì đó nhưng cậu chỉ cần gọi hai tiếng "Jeno ơi" là sẽ liền giãn ra, đôi mắt hẹp cưng chiều nhìn người yêu chụp tách thêm một tấm rồi mới gạt tay cầm máy khỏi mặt cậu, áp tới hôn lên môi nhỏ ngọt ngào, lại hỏi, "Người thật ở đây cậu còn chụp làm gì?".
Jaemin khi đó còn đòi hôn thêm cái nữa, xoay máy bắt lại khoảnh khắc chỉ dành cho hai người. Bức ảnh này bây giờ lại được người đàn ông nọ nhặt lên, anh ta nghiêng đầu nhìn lúc lâu còn cười cười:
"Mấy đứa trẻ yêu đương hoá ra là thế này sao? Không thấy thật khó mà tưởng tượng ra"
Johnny trả lại cho chủ nhân thì thấy cậu đã ngồi thụp xuống bên vệ đường từ bao giờ, hai tay ấn chặt vào hốc mắt để không phải rơi thêm giọt nước mắt nào. Cuộc đời vẫn còn dài đằng đẵng, chẵng lẽ cậu cứ khóc mãi thế này?
"Cậu bé, bạn trai làm cháu tổn thương sao?"
Jaemin tự dưng rất muốn bày tỏ mọi cảm xúc đè nén bấy lâu, gật gật đầu.
"May mắn cho cháu là gặp được ông già noel lúc này đấy, ước một điều đi. Muốn ta làm gì đó trừng trị bạn trai cháu không?"
"Có, phải làm tổn thương chết hắn ta. Bỏ người ta ở lại cô đơn đến như vậy, đau đớn đến như vậy mà xem được..."
"..."
Jaemin lại nghĩ nghĩ gì đó, ngẩn mặt lắc đầu nguầy nguậy, mắt bị đè đến đau nên lúc thả ra chưa kịp thích ứng nhìn không rõ cái gì:
"Mà không, không ai được làm tổn thương Jeno hết. Cho cháu ước lại đi"
3
Cậu quay sang nhìn người lạ đang cùng mình nói chuyện vớ vẩn nãy giờ mới tròn mắt ngạc nhiên. Là người cậu vô tình gặp qua ở nhà vệ sinh cách đây không lâu, người cho cậu cảm giác rất tốt dù chưa từng kết nối. Vị này bảnh bao cao sang như thế mà lại cùng một chỗ hùa theo bạn nhỏ, từ túi vest trong rút ra một cái bật lửa, nhìn qua đã thấy là loại đắt tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!