Chương 35: (Vô Đề)

Jaemin muốn lao vào biển lửa nhưng đã bị mẹ Na giữ lại bên người, bố cậu cũng đến ôm cả hai mẹ con vào lòng, nhìn ngọn lửa dần nuốt chửng tầm mắt.

"Bố ơi, có người trong đó, có Jeno trong đó"

"Không sao Jaemin. Không sao đâu con"

Bố Na không thể ngờ được mọi thứ lại biến hoá chỉ trong một đêm, ánh lửa cháy hiện rõ trong đôi con ngươi sửng sốt của nhà văn hoá. Ngày đầu tiên đến nơi này, thủ phủ Lee hưng thịnh vẫn luôn hoài giữ bề dày lịch sử cùng văn hoá lâu đời khiến ông kính cẩn nghiêng mình, nào ai biết được có lúc sẽ hoá hư không.

Jaemin khóc lớn trong lòng vợ ông, không dám nhìn vào thực tại đang diễn ra. Thế nhưng khi đưa cậu ra khỏi khu vực nguy hiểm đứa con này ngoan cố không muốn rời đi, ở yên đợi từng người thoát khỏi đám cháy đi ra. Mỗi lần có người được cứu lại ánh lên hy vọng để rồi liên tiếp tuyệt vọng sụp đổ.

Đội cứu hộ đến bao nhiêu dường như cũng không đủ, bao hết một vòng phủ chính tận lực suốt nhiều tiếng liền. Các cánh phủ nhỏ bị ảnh hưởng không nhiều, kịp thời an toàn nằm ngoài đám cháy, nhưng chủ chính

- nơi thờ phụng, gian ở của ba thế hệ tiếp nối cùng các khu vực quan trọng nhất gia tộc Lee

- đã gần như bị thiêu rụi. Chẳng còn bao nhiêu người có thể sống sót, và trong số đó lại tuyệt nhiên không có Lee Jeno.

2

"Các anh đã kiểm tra hết chưa? Đã đến gian nhà phía sau chưa? Các anh cho em vào em giúp mọi người", Jaemin giữ lấy một lính cứu hoả mệt nhoài đi ra từ đống lửa dần kiểm soát. Người lính tháo mặt nạ phòng hộ, vết cháy loang lổ khắp người nhìn cậu lắc đầu, đuối sức nói không được lời nào.

Jaemin cố ngăn nước mắt mãi tuôn trào, đứng dậy điên cuồng xông vào trong. Bốn bề khói lửa làm cậu cay xè, hơi nóng hầm hập ủ khắp người, bên ngoài bao nhiêu tiếng gào theo nguy hiểm, bắt cậu trở ngược ra nhưng làm sao cậu có thể bình tĩnh khi Jeno của cậu có khi còn mắc kẹt trong này.

Loạn choạng trên đôi bàn chân đầy thương tích, cậu giẫm lên một mảnh gỗ thành than còn hơi lửa mà bỏng rát, đây có phải cảm giác mà Jeno phải trải qua trong những lần hắn luyện đi trên than hồng hay không? Cậu nhất định không bao giờ cho hắn đi như vậy nữa.

"Jeno ơi..." Jaemin lạc giọng thều thào bước dần đến cửa phủ, bên trong hoàn toàn đổ nát vẫn còn bén lửa khắp nơi bởi tầng tầng lớp lớp gỗ chồng chéo nhau chưa cháy hết. Đôi chân đã hoàn toàn mất cảm giác đổ xuống, Jaemin không thể đứng dậy, không thể đi được tiếp. Cậu còn chưa đến được phòng hắn kia mà, sao đã nằm sóng soài ra rồi. Jeno của cậu tài giỏi xuất chúng thế, sao mà không thể thoát ra được chứ? Nước mắt vì khói mà tuôn không ngừng, lần đầu Jaemin biết mình có thể rơi nhiều như vậy.

Cậu nấc lên, cơ thể bên ngoài thì lành lặn nhưng tâm can đã hoàn toàn bị thiêu rụi, thứ cảm giác bồn chồn lắng lo cả ngày hoá ra là vì đang bị đốt theo ngọn lửa này, đốt cháy tất cả kể cả trái tim từng mãnh liệt sức sống. Khói độc tràn vào phổi, cậu thiếu dưỡng khí mà dần lịm đi, trước khi hoàn toàn nhắm mắt lại còn thấy nhiều người lao đến đưa mình ra khỏi nơi đáng ghét này. Vì sao không cứu Jeno trước, Na Jaemin cậu có bị gì đâu.....

Đôi mắt mệt nhoài từ từ hé mở, xung quanh mùi thuốc khử trùng hoà cùng một mảng trắng xoá vô cùng khó chịu, Jaemin cử động người, phát hiện ra hai bàn chân đang được băng lại nên hơi khó để nhúc nhích. Cậu nhỏm dậy khỏi giường nhìn quanh nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì, nghi ngờ có phải chính mình vừa trải qua một cơn ác mộng không.

"Jaemin, Jaeminie! Con khoẻ chưa? Cứ nằm hồi sức đi"

"Mẹ... con mơ thấy một đám cháy, cháy rất lớn ở phủ Lee. Con còn muốn vào tìm Jeno nữa, thật đáng sợ..."

Mẹ Na nhìn Jaemin không nói gì, tay giữ chặt vai cậu, bà không dám nhìn vào con trai sợ rằng sẽ không thể kiềm chế. Jaemin chớp mắt, đợi mãi không nghe được cậu trả lời mong muốn rằng đó thật chỉ là giấc mơ quái ác của cậu, ép mình nặn ra một nụ cười.

"Gọi Jeno đến giúp con được không? Mẹ cứ nói con bệnh rồi là cậu ấy sẽ đến ngay. Cậu ấy nhanh nhẹn lắm, con làm cái gì cũng không đuổi kịp Jeno hết"

3

Người nhỏ luống cuống tay chân tìm đến điện thoại, miệng vui cười kể mẹ nghe về người bạn này nhưng mắt đã hoen đỏ ngập tràn nước. Mẹ Na giữ tay cậu đang run rẩy bấm vân tay không được, nuốt nghẹn một tiếng.

"Jaemin, Jeno đi rồi con, đám cháy quá lớn, gia đình thằng bé cùng trưởng vùng đã không thể rời khỏi..."

60

"MẸ!", Jaemin gào lên, trước mắt đều đã nhoè đi không phân biệt được thực ảo, cậu nhảy xuống giường nhưng chân vừa chạm đất đã dâng lên cơn xót buốt.

"Mẹ, mẹ đừng nói dối Jaemin nhé. Mẹ nói là chỉ doạ con đi? Mau nói con biết Jeno đang ở đâu đi"

"..."

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm rền, trống đánh vang dội khắp nơi, liền lập tức trời vừa vặn đổ một cơn mưa lớn. Từ đâu đó truyền đến khúc hát tiễn đưa, gửi người trở về với thần linh đất trời. Jaemin lê từng bước ra bên ngoài, bệnh viện nhỏ đầy người mà lại không có lấy một tiếng ồn, cậu ra đến hiên, thấy đám đông trong mưa đứng đầy hết hai dãy đường, cùng một cung cách nắm đôi bàn tay lại, chắp lên trán.

Cậu vô cảm nhìn vào khoảng không vô định, tứ chi rời rạc buông thõng như thể đã không còn là của chính mình nữa, nhân gian này một lần nữa đóng sầm lại.

Jaemin về nhà, ba ngày nằm trên giường dài như một thế kỉ, thỉnh thoảng bên ngoài lại truyền vào thứ âm thanh sầu não. đôi mắt đau rát không thể mở ra, ý thức chỉ có Jeno trong đầu đến khi mệt quá mà thiếp đi trong mơ cũng chỉ gặp mỗi hắn.

Người yêu cậu đẹp như tượng tạc, gương mặt hắn nếu như ở Seoul sớm sẽ làm thần tượng. Hắn còn bắn cung cực giỏi, cậu giao tính mạng vào tay hắn mà không biết sợ, vì Jeno sẽ không để cậu phải bị tổn thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!