Jeno bước qua cửa phủ, toàn bộ số người làm đều cúi người hành lễ, hắn nhìn cũng không muốn nhìn đi thẳng vào sân chính.
"Đã ở đâu?"
Trưởng vùng từ gian thờ đi ra, theo sau là các vị trưởng bối trong gia tộc, ngoài bố hắn ra thì ai nấy đều nhìn Jeno với ánh mắt nghiêm trọng. Bầu không khí giữa tháng tư vẫn còn sót lại chút hơi thở mùa xuân, nhưng tuyệt đối không tồn tại ở nơi phủ Lee lễ nghĩa quanh năm chỉ có cúi đầu và ngẩn đầu. Hắn đảo mắt một vòng, thứ áp bức bao quanh lúc này không đơn giản chỉ là chuyện hắn rời đi cả đêm trước ngày hệ trọng.
Dì Bae, chủ quản phủ con của hắn thấp đầu đưa tới cho trưởng vùng một khung tranh lớn, Jeno nhìn qua liền biết, đó là bức tranh hoa thanh trà nở rộ thay thế cho bức nụ trà trong phòng mình từ hơn nửa năm nay, chính là bức tự tay hắn đem đi đóng gỗ trước ngày kết duyên với Eunbi mấy hôm.
Jeno sửng sốt nhìn ông mình cầm lấy, bỏ qua toàn bộ phép tắc trên dưới mà gia tộc đặt nặng hàng đầu, ba bốn bước lớn lao tới muốn đoạt lại bức tranh.
"Giữ nó lại! Quỳ xuống!", lệnh từ trưởng vùng ban ra, người làm lập tức giữ hắn, dùng thế đẩy đầu gối ép khụy xuống.
Người quyền lực nhất gia tộc thẳng tay xé toạc bức hoạ thanh trà, lộ ra lớp tranh khác ẩn bên trong, vẽ chân dung một thiếu niên tươi sáng, nụ cười lấp lánh rạng rỡ như hoa. Là Na Jaemin của hắn.
44
"Hoa thanh trà linh thiêng, ngàn năm thuần khiết nở vì gia tộc này. Con lại dùng để cất giấu thứ trái với luân thường đạo lý. Đạp lên thần linh mà dân chúng tôn thời. Chuẩn mực của hậu duệ Nam Shin đâu rồi?!!"
15
Lee Shin gầm lên nỗi hổ thẹn của ông ta, đứa trẻ sinh ra đã được định ước sẽ trở thành người kế thừa, mười tám năm mang cốt cách cao nhất của hậu duệ gia tộc, cuối cùng chỉ vì một nước đi sai lầm mà trở nên méo mó như vậy. Ông ta không cam lòng đem thứ trong tay ném xuống đất trống, quản gia kề cận đưa đến ngọn đuốc lửa. Trước mặt hắn châm vào khung tranh.
Jeno quỳ trước cảnh tượng này, câm nín nhìn ngọn lửa lan hết mảng giấy, bén đến viền gỗ phút chốc cháy tan tành. Đáy mắt hậu duệ đẩy xuống một giọt nước, thế hệ tiếp nối đầy kiêu hãnh Lee Jeno đã từ rất lâu rồi không khóc trước mặt gia tộc mình. Chớp mắt rời khỏi ánh lửa, hắn nhìn vào gian thờ bên trong, muốn hỏi tổ tiên đang nhìn tới kia rằng sống thế nào mới gọi là không có tội?.
6
Tiếng trống đánh lên một hồi, trời chiều bắt đầu chuyển sắc báo hiệu thời điểm đã đến. Sân ngoài của phủ đông đảo dân tình kéo đến đợi thời khắc làm lễ trưởng thành cho Jeno. Tuy là lễ nội bộ nhưng lại là một trong những mốc quan trọng đánh dấu cho thế hệ tiếp nối nhà Lee, ai mà chẳng mong.
Sau bức thành cao ngăn cách, bên trong phủ toàn bộ lớn bé đều vì tiếng trống mà có mặt đầy đủ, Jeno vẫn giữ nguyên tư thế quỳ tại chỗ, gương mặt lạnh nhạt không biểu hiện bất kì trạng thái nào. Mẹ Lee chịu không được, bất chấp đi đến bên ôm lấy hắn dìu lên.
Vốn bà không được tham vào những trận giáo huấn Jeno, con trai bị phạt bị răn đe đều không phải do người sinh ra dạy dỗ, mỗi một lần có chuyện lại một lần giấu nước mắt vào trong, qua đi mới có thể tự mình thoa vết thương do roi phạt hay an ủi hắn ngủ một giấc. Nhưng bằng trái tim người mẹ cảm nhận được, con trai bà hơn bất kì lần nào, bây giờ đang đón nhận sự tàn nhẫn bao nhiêu bà liền cũng đau đớn theo bấy nhiêu.
3
Xung quanh nửa muốn can ngăn nửa không dám, quản vùng chặn lại người làm ra hiệu không được động đến phu nhân, tình cảnh làm cho trên dưới gia tộc đột nhiên trở nên kì lạ, có lẽ vì không mấy khi được thấy việc thể hiện tình cảm ở nơi Phủ Lee nguyên tắc này.
"Lập tức thay phục hành lễ! Hôm nay đứng dưới đất trời Nam Shin thành tâm xám hối, thành tâm khẩn cầu. Hoa trà lần này khắc xuống thì con chính là người nắm giữ thời khắc chuyển giao, phải biết chuyện mình nên làm", Trưởng vùng hai tay cất trong ống tay rộng từ bộ lễ phục hơi run, lên giọng nói lớn, "Dẹp đống tro này cho sạch, không được để nó ở phủ"
Y phục dành riêng cho người kế thừa chính thức được đưa đến làm nghi thức thay áo. Dưới sự chứng kiến của gia tộc, Lee Jeno cởi xuống lớp áo đang mặc, ánh mặt trời chạng vạng chiếu vào cơ thể vững chãi của hắn, soi từng vết xướt chạy dọc tấm lưng, những dấu đỏ rọi lên rõ ràng dưới nắng hoàng hôn.
"Con đã không giữ cơ thể trước lúc làm lễ trưởng thành. Phá vỡ giao hẹn... nên không thể kết duyên với người được định ước nữa"
147
Toàn bộ trên dưới vỡ ra bao lời thản thốt, ồn ào khắp phủ. Bởi truyền kì về tình yêu toàn vẹn của ông tổ Lee mà phong tục kết duyên của nhà bọn họ với thông gia đều luôn có lời định ước, giữ trong sạch cho đến khi cả hai chính thức kết chỉ đỏ với nhau. Vậy mà giờ đây Jeno trực tiếp đánh thẳng vào lễ nghi trước giờ chưa một lần ngoại lệ, đơn phương cắt đi cuộc hôn nhân được chính trưởng vùng lựa chọn là người duy nhất này.
Dòng họ Han có mặt trong phủ gương mặt hết xanh lại đỏ hướng về phía Eunbi, nàng ở đây từ lúc bức tranh kia vừa bám lửa mãi tận giờ phút này cũng chưa nói một câu, gương mặt điềm tĩnh đến lạ lùng. Chỉ có người nổi giận nhất là Hyunjin và cha của hắn. Ông ta đã sớm cho người ra tay thằng nhóc thành phố ấy ngay trước ngày hôm nay rồi, cớ làm sao có thể phát sinh sự tình này?.
Jeno buông thõng áo xuống đất, khoác lên y phục dành cho ngày hôm nay, chậm rãi tiến về phía nhà Han. Hắn chỉ có thể dập gối cúi đầu sát đất với người lớn trong gia tộc, với thần linh tổ tiên, với mảnh đất Nam Shin nên lúc này làm điều tương tự với nhà Han chính là sự tôn trọng tuyệt đối giữ lại tự tôn của bọn họ.
"Cháu đã phá vỡ ước hẹn, cuộc kết duyên không thành trọn vẹn đều là lỗi phía bên nam, bây giờ thay gia tộc Lee tạ tội cùng gia đình và tiểu thư Han"
Bầu không khí ngưng trọng không ai có thể thốt nên lời nào, người có mặt đều chạy lên từng luồng suy nghĩ, người hoảng hốt cho lợi ích cung, kẻ lại lo sợ tâm tư riêng, cuộc đảo lộn thế sự vậy mà diễn ra trong chính ngày tất cả đều mong chờ nhất.
Hắn lại một thân rực rỡ trong ánh chiều tà hướng đến vị trưởng vùng tôn kính đang phải vịn tay người hầu cận mới có thể đứng vững, kính cẩn cúi mình giống như trước mặt đây vẫn đang là đứa cháu trưởng kế thừa tâm đắc và xuất chúng của ông ta chứ không phải một Jeno chống đối gạt đi con đường của danh gia vọng tộc. Ông nhắm đôi mắt chỉ còn lại phẫn nộ cùng thất vọng, không muốn nhận cái cúi đầu hành lễ này.
"Hôm nay con quỳ xuống đây làm lễ trưởng thành tức là sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm với chính mình. Jeno đối với gia tộc Lee không thẹn, một phận cung kính tổ tiên. Nhưng vật đổi sao dời, có những chuyện chọn thay đổi để hoà hợp cùng nhân gian xoay chuyển, thần Nam Shin không ép lòng người, chuyện hôn nhân lần này xin người thấu hiểu cho con"
26
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!