Nghi lễ kết thúc từ lâu, quần chúng tản ra khỏi đền bắt đầu dạo chơi buổi đêm, cùng người thân, người yêu, bạn bè tận hưởng cảm giác lễ hội đến hết ngày. Mark Lee đem đến cho Jaemin một chai nước mát, ngồi cạnh cậu bên ghế đá ven đường đợi đám bàn trên bàn bên bàn dưới chơi trò chơi lãnh quà.
"Anh nói sẽ không sao mà. Em lo lắng cho cậu ấy nhiều thế sao?"
"Em không biết, cảm giác không nỡ nhìn. Dù là không nguy hiểm nhưng anh chưa từng thấy xót cho ai đó hả?"
Mark Lee hơi khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Jaemin.
"Có chứ, rất nhiều là đằng khác. Ví dụ như... Thấy xót cho em này", anh nhích nhẹ vào vai Jaemin, thành công để cậu nhoẻn môi cười.
"Không được lấy em ra đỡ thay cho em trai bé nhỏ của anh"
"Haechan... hẳn phải ghét anh lắm", Mark ngẩn đầu ngước nhìn dãy đèn lồng lấp lánh. "Từ lúc hoàn thành xong thủ tục, em ấy đã thật sự cắt đứt với anh rồi"
Không mấy khi mà Jaemin thấy Mark biểu hiện sầu não, cậu biết anh có rất nhiều tâm tư trong mối quan hệ không bình thường với Haechan, nhưng lại không dám quá phận xen nhiều vào chuyện riêng của anh, hai người cứ thế đành im lặng tự đuổi theo suy nghĩ riêng của bản thân.
Cậu nhìn đông ngó tây thấp thoáng thấy bóng ai giống bố Na, muốn đi đến, được thì có thể nhờ ông đưa mình về, dù gì cậu chơi đến đây là đủ rồi.
"Anh, bố em ở đằng kia, có lẽ em phải về thôi. Hôm nay rất vui, cảm ơn anh", Jaemin tạm biệt Mark, ghé đến chỗ đám bạn mình nói mấy câu rồi hoà vào dòng người đi mất.
Vừa lúc Jeno sắp xếp xong ở đền, vẫn y nguyên một thân phục trang, phía dưới mang dép cói làm dịu bàn chân từ tốn rẽ đến.
"Anh Minhyung, Jaemin đâu?"
Mark thắc mắc, "Đã về rồi, em tìm làm gì?"Jaemin nhăn nhó, người thì đông, đi cũng không nhanh được, cứ hết va vào bên trái lại đụng qua bên phải, mãi mới tới cuối khu phố thoát khỏi đám đông thì cũng đã không còn thấy bố đâu. Cậu rúc hai tay mình vào ống tay áo lớn co ro nhìn quanh mà chép miệng, "Không lẽ lại đi bộ về?"
Đứng quanh quẩn một lúc, Na nhỏ lò dò đến bãi đỗ xe cũng không thấy xe nhà mình, muốn gọi điện thoại nhưng suy đi tính tới nghĩ phiền bố Na phải quay lại, ở đây có lẽ cách nhà không xa mấy vẫn cứ tản bộ mà về.
Vấn đề là chỗ này có chút không quen, ra khỏi khu vực lễ hội rồi nên thưa người lại còn hơi tối. Thứ duy nhất cậu xác định được là con đường phía xa kia có lối men theo biển, đến đó cậu sẽ biết đường trở về. Tính toán tốt trong đầu Jaemin đành tìm cách đi qua phía đấy.
Nhưng hình như càng đi lại càng dẫn đến bìa rừng, càng không có ánh đèn, bạn Na nhỏ bắt đầu có chút ớn lạnh. Rõ ràng con đường nhìn qua rất dễ đến, nhưng đi rồi mới thấy lối để qua đó là một đoạn đường không thân thiện chút nào.
Đường quê buổi tối hoang vắng, lại lạc trôi tới khúc cây cỏ vách núi nào mù tịt, Jaemin không có gan đi tiếp liền suy nghĩ xem bây giờ quay về chỗ lễ hội còn được không. Cậu quay đầu định trở lại thì đột nhiên ngay phía sau cách hai thước, ở đâu xuất hiện ba kẻ lạ mặt, đầu đeo mặt nạ quỷ vô cùng đáng sợ đứng yên thành hàng nhìn tới từ lúc nào không hay.
Jaemin bị doạ sợ mà hét toán lên, bọn người đó nhìn nhau dự tính gì đó. Người cậu run lẩy bẩy, khung cảnh đêm tối lạnh lẽo một mình lạc giữa đường, lại bắt gặp cảnh tượng này không thanh niên nào không biết sợ.
"Đằng... đằng kia ba vị... là... là người phải không? Cho... cho hỏi..."
Ba kẻ bí ẩn bất ngờ đồng loạt lao nhanh đến ép Jaemin vào vách đá sau lưng, cậu mờ mịt không kịp phản ứng, trong đầu ong ong lên hồi chuông cảnh báo, không lẽ là quỷ thật...
"Các người... làm gì?"
Jaemin bị bọn người lạ giữ lại, mặt tái nhợt hoảng sợ nói không nên lời, đến sức vùng vẫy tự dưng cũng không có. Đám quỷ này chẳng nói chẳng rằng cứ thay nhau dí sát gương mặt dữ tợn vào cậu cười khúc khích.
Một tên trong bọn dùng bàn tay bẩn thỉu của mình vỗ vỗ lên mặt Jaemin rồi miết theo đó vuốt xuống cần cổ trắng xinh, cậu tự dưng thấy kinh tởm. Jaemin rất nhạy cảm trong việc đụng chạm, nào giờ chẳng ai được phép lướt vào da dẻ cậu như thế, nếu có thì cũng chỉ mỗi...
"Jeno", Jaemin vô thức gọi tên hắn trong cơn hoảng sợ.
Ba kẻ này đột nhiên khựng lại động tác, nhưng mau chóng tiếp tục vờn quanh con mồi ngon của mình. Bọn này có là ma quỷ thì chạm vào cậu cũng xem như tới giới hạn rồi, Jaemin điên tiết vùng ra, tay muốn lột mặt nạ của một gã trong số đó.
"Mẹ kiếp, ai cho mày sờ tao đấy"
Nhưng một người thành phố vẫn không bằng sức thanh niên vùng quê, tay cậu bị bắt lại, bọ nó bao quanh siết cậu chặt hơn.
"Bọn khốn này, muốn gì nói mau! MẸ NÓ THỨ DƠ BẨN", Jaemin gào lên, đưa tay vùng vẫy loạn xạ.
"BỎ TAO RA, BỚ NGƯỜI TAAAA"
25
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!