Chương 4: nguyên tắc họ Thẩm bị phá vỡ hết

Tiêu Mặc không có thiện cảm với Thẩm Quân Hoài, còn Thẩm Quân Hoài thì chẳng thèm bận tâm đến Tiêu Mặc.

Thái độ của hai người này về nhau đã như thế kể từ khi Lộ Thanh Trần bắt đầu quen Thẩm Quân Hoài. Bao lâu nay Lộ Thanh Trần vẫn luôn tích cực nói tốt về người còn lại trước mặt đối phương, hi vọng người mình yêu nhất và người bạn thân nhất của mình cũng có thể vui vẻ chan hòa. Nhưng 4 năm trôi qua, càng lúc mối quan hệ giữa hai người này lại càng khiến cậu áp lực hơn.

Sau lần đầu gặp gỡ ở hội trường Đại học thành phố Nam năm ấy, Lộ Thanh Trần đã dành trọn lòng mình cho Thẩm Quân Hoài.

Có đôi khi trùng hợp và duyên phận chính là một dấu bằng.

Chính quyền thành phố Nam khởi động một dự án thử nghiệm nano, thành công của dự án sẽ ảnh hưởng đến tình hình phát triển kinh tế và vị thế xếp hạng của thành phố trong tương lai mấy năm tới, Thẩm Quân Hoài nhận được lời mời chào lẫn nhờ vả giới thiệu từ nhiều bên liên quan, buộc phải nán lại thành phố Nam theo giai đoạn. Thành ra mỗi lần đến thành phố Nam anh sẽ cần một trợ lý đời sống hỗ trợ vun vén các việc lặt vặt, đồng thời tận tụy lo liệu một số giấy tờ thủ tục hoặc sự vụ tại chỗ trong thời gian anh vắng mặt.  

Sau cùng Lộ Thanh Trần trở thành trợ lý đời sống cho Thẩm Quân Hoài.

Ba mẹ Lộ Thanh Trần đều là họa sĩ có tiếng từ xưa, còn nhiệt tình tham gia hoạt động từ thiện. Song tiếc thay năm cậu lên 13 tuổi thì hai người đi làm từ thiện ở khu ổ chuột, lây nhiễm dịch bệnh qua đời. Xưa nay hai vợ chồng sống rất phóng khoáng, quá nửa số tiền kiếm được đều đã quyên góp ủng hộ người nghèo, luôn luôn giáo dục con cái theo quan niệm "Để tiền cho con chằng thà bồi dưỡng cho con nhân cách tốt".

Vậy nên khi Lộ Thanh Trần nhỏ xíu tiễn nốt đợt khách cuối cùng đến viếng ba mẹ ở nhà tang lễ xong xuôi, cậu hiểu ra, chỉ còn mỗi mình mình cùng căn biệt thự ngoại ô ba mẹ để lại trên đời này thật rồi.

Nhà họ Tiêu và họ Lộ quen biết nhiều đời. Tiêu Mặc và Lộ Thanh Trần lớn lên bên nhau từ bé, thân thiết như anh em. Nhà họ Tiêu đứng ra giúp Lộ Thanh Trần bán bớt một số tác phẩm khác của ba mẹ cậu còn lại, để cậu có tiền tiếp tục học hành.

Nghệ thuật là lĩnh vực đốt tiền, dĩ nhiên vẽ cũng không phải ngoại lệ.

Lên đại học, Lộ Thanh Trần bắt đầu gửi bản thảo đi khắp nơi kiếm thêm. Giáo viên chuyên ngành đánh giá cao tài năng của cậu, đồng thời cũng thương thay cảnh côi cút của cậu sinh viên nhỏ nên đỡ đần cho nhiều phương diện. Trùng hợp vợ thầy là người phụ trách một tổ thuộc dự án nano của thành phố, hay tin Thẩm Quân Hoài cần tìm một trợ lý đời sống nhanh nhẹn đáng tin bèn tiến cử Lộ Thanh Trần.

Sau lần gặp thảng thốt sâu đậm ấy Lộ Thanh Trần tưởng rằng cuộc đời cả hai sẽ không còn giao cắt gì với nhau nữa, nên khi biết người thuê cho công việc lần này là ai thì thực sự cậu cảm giác mình đã vét sạch hết may mắn cả đời mất rồi.

Vậy là Lộ Thanh Trần 20 tuổi cứ thế xông thẳng vào cuộc sống của Thẩm Quân Hoài với tấm lòng đầy ắp cả liều lĩnh, nhiệt huyết lẫn mến mộ.

4 năm sau, dự án nano của thành phố Nam kết thúc, Thẩm Quân Hoài nhận lời mời đến Bình Châu. Lộ Thanh Trần là người yêu cũng kiên định đi theo.

Quyết định này của Lộ Thanh Trần khiến Tiêu Mặc chiều chuộng cậu xưa giờ nổi cơn giận dỗi đùng đùng lần đầu tiên.

Trong mắt Tiêu Mặc, Thẩm Quân Hoài lạnh nhạt ích kỉ, chưa từng động lòng, với anh ta Lộ Thanh Trần cũng đâu phải duy nhất không thể thay thế. Còn Lộ Thanh Trần thì lại sẵn sàng đâm đầu hi sinh, xét cho cùng người yêu nhiều hơn vẫn dễ tổn thương hơn.

Dĩ nhiên những lý do này chỉ là cái cớ ngoài mặt. Còn một nguyên nhân nữa ẩn sâu bên trong mà Tiêu Mặc không nói được.

Cậu ta phải lòng bạn nối khố của mình.

Cái thích tổ hợp từ rất nhiều thành phần, tình cảm, cảm xúc, thời gian, duyên phận vân vân, nhiều vô số kể.

Cái thích của Tiêu Mặc thì lại chậm mất một bước.

Từ đó bộ lọc thần tượng trong mắt Tiêu Mặc mất sạch hiệu lực, nhìn Thẩm Quân Hoài chỉ thấy chối tỉ ngứa ngáy.

Còn Thẩm Quân Hoài nhìn Tiêu Mặc là biết tỏng trong bụng, song anh chưa từng vạch trần. Cũng không phải nhằm giữ mặt mũi cho đối phương hay gì cả, mà là bởi tính anh nó thế: Tuyệt đối không lãng phí một giây một phút nào vào những việc những người vô giá trị theo đánh giá của mình, thậm chí nói thêm một câu cũng thấy thừa.

Giải thích vô dụng, tức tối chỉ tổ phí hoài sinh mạng, bận tâm đến cách nhìn của người khác thì quá đỗi ngu xuẩn.

Đây là "3 nguyên tắc họ Thẩm" mà sinh viên của anh ở nước M tổng kết về anh.

Thẩm Quân Hoài vứt điếu thuốc chỉ còn một phần ba xuống đất, nghiến giày da dí tắt nốt ánh lửa nhỏ nhoi.

Anh nghe thấy câu hỏi lắp ba lắp bắp của Lộ Thanh Trần, nghĩ bụng nhắc mình không nên tức giận, song vẫn không kiềm chế nổi bực bội âm ỉ, rồi anh lại muốn nghe một lời giải thích rằng "Em không định ôm cậu ấy đâu", còn muốn xé toạc bộ não Tiêu Mặc ra xem xem kẻ này định ủ mưu nhăm nhe gì khác nữa.

"3 nguyên tắc họ Thẩm" bị phá vỡ sạch trơn.

Nét mặt Thẩm Quân Hoài lạnh băng, vẻ u ám đè nén nơi đáy mắt, trông cái bộ dạng ngớ ngẩn của người trước mắt là lửa giận nóng nảy lại từ từ bùng lên.

"Ở đây nãy giờ." Thẩm Quân Hoài nghiêng đầu liếc ra phía cửa, nghĩ bụng từ lúc hai người bắt đầu sến súa ở cổng đấy là tôi đã đứng đây rồi. Xong anh hỏi, "Mai định đi đâu?"

Lộ Thanh Trần hiểu ánh nhìn của anh, đang chột dạ dở, vội sốt ruột giải thích: "Hàn Tinh tổ chức triển lãm tranh, mai em định đi đăng kí thử ạ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!