Chương 35: Mong cho sau này em nằm phè phỡn tươi cười trên núi tiền

Bữa trưa là đồ gọi về từ hàng món Quảng Đông quen, mùi vị thanh đạm, nguyên liệu tươi mới, về cơ bản toàn các thứ Lộ Thanh Trần thích ăn.

Bốn người vừa ngồi ăn vừa nói chuyện, trông khung cảnh cũng tương đối hài hòa.

Tiêu Mặc múc canh vào bát nhỏ cho Lộ Thanh Trần, vờ hỏi một câu vẻ rất tình cờ: "Tháng sau là kỉ niệm thành lập trường rồi đấy, mày về sớm sớm đi còn chơi, mọi người đều nhớ mày lắm, tranh thủ mình đi thăm thầy cô nữa." Tiếp đến bổ sung thêm ngay, "Dạo này bố mẹ tao cũng nhắc mày suốt, cả năm qua tao có dám kể gì với bố mẹ đâu. Bố mẹ mà biết có khi lại chửi cho tao không biết đường chăm nom mày mất!"

Trước khi Tiêu Mặc sang nhà Thẩm Quân Hoài đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị cậu ta xỉa xói, thế nên nghe Tiêu Mặc chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng không nói được gì. Tô Trường Tiện về phe Thẩm Quân Hoài dĩ nhiên phải ngậm bồ hòn làm ngọt theo, vùi đầu ăn ngấu ăn nghiến.

Lộ Thanh Trần thoáng lưỡng lự, Tiêu Mặc không biết về chuyện phẫu thuật, mổ xong cần thời gian hồi phục, hơn nữa cậu cũng không muốn phải đối diện với đám đông quá ồn ã, thành ra sắc mặt hơi hơi khó xử.

Trông nét mặt cậu là Thẩm Quân Hoài biết ngay cậu khó xử ở đâu, thế là anh tiếp lời Tiêu Mặc thay cậu: "Sức khỏe Thanh Trần chưa tốt hẳn, phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa rồi mới ra ngoài được. Nếu điều kiện cho phép tôi chắc chắn sẽ về thành phố Nam cùng em ấy, ghé thăm bác trai bác gái nhà họ Tiêu."

"Mày không khỏe ở đâu?" Tiêu Mặc bơ đẹp lời Thẩm Quân Hoài nói, nhìn ngay sang người đối diện, mặt mũi nghiêm trọng.

Thoáng hốt hoảng vụt qua gương mặt Lộ Thanh Trần, cậu không muốn ai biết mình bị suy giảm thính giác, thứ nhất là do không quen với ánh mắt thương hại tiếc nuối từ người khác, thứ hai là cũng không mong Tiêu Mặc chỉ trích Thẩm Quân Hoài thêm nữa.

Việc Thẩm Quân Hoài bị trách mắng bị tổn thương còn khiến cậu bài xích hơn là bản thân mình phải chịu những điều này.

Thế là cậu hớt hải phủ nhận: "Tao có sao đâu, chỉ tội… ở ngoài lâu quá nên sức khỏe không ổn định lắm, bệnh lặt vặt thôi, nghỉ ngơi một thời gian là đỡ ngay ấy mà. Mày đừng lo làm gì."

Tiêu Mặc vẫn có vẻ hoài nghi, cẩn thận quan sát Lộ Thanh Trần thêm một lượt từ đầu đến chân, rồi lại quay phắt sang ngó Thẩm Quân Hoài.

Thẩm Quân Hoài đặt thìa đũa trong tay xuống, ưỡn thẳng lưng lên, nhìn Tiêu Mặc bằng nét mặt nghiêm túc không hề tránh né: "Thanh Trần không còn người thân bạn bè gì khác, bao nhiêu năm nay chỉ có cậu bầu bạn bên em ấy, là người nhà duy nhất của em ấy. Trước kia tôi từng phạm rất nhiều sai lầm, thờ ơ trước nỗi vất vả lẫn nhu cầu của em ấy, tôi cực kì hối hận.

Hôm nay tôi đảm bảo với cậu, tương lai chắc chắn tôi sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt, không để em ấy phải chịu bất kì một tổn thương nào nữa."

Tự dưng phòng ăn lặng ngắt như tờ.

Cả ba người còn lại đều không ngờ Thẩm Quân Hoài sẽ thình lình trình bày dài dòng thế kia, nhân vật c. ứng rắn lạnh lùng xưa giờ bỗng chốc mềm mỏng làm ai ai cũng lúng túng ít nhiều.

"Chờ em khỏe lên mình sẽ sang nước M đăng kí kết hôn luôn." Thẩm Quân Hoài giáng tiếp cú sấm sét nữa, chuyển sang nắm lấy tay người bên cạnh, làm lơ triệt để cú sốc của khán giả, chỉ dịu dàng quyến luyến với một mình đối phương, "Nếu em đồng ý."

Khí thế trông tưởng ôn tồn nhưng thực tế là đang quyết liều một phen.

Ba người còn lại trong phòng ăn đưa mắt nhìn nhau.

"…Định kết hôn á? Quyết định từ bao giờ thế?" Tiêu Mặc trông Lộ Thanh Trần mặt mũi đơ ra, rồi lại trông sang Tô Trường Tiện cạnh đấy.

Tô Trường Tiện còn chưa hoàn hồn nổi trước cái tin chấn động bùng nổ từ Thẩm Quân Hoài, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngờ vực sinh nghi của Tiêu Mặc là ý chí chiến đấu lập tức bùng lên, thời điểm này đây không thể để lép vế tinh thần, anh ta bèn chỉnh trang biểu cảm ra vẻ uyên thâm: "Quân Hoài có ý định từ lâu rồi, chỉ đang chờ cơ hội thích hợp để cầu hôn thôi. Hôm nay chia sẻ đột ngột chắc là vì muốn cậu yên tâm.

Xét ra thì cậu Tiêu xem như là anh cả của Thanh Trần, đúng là nên đảm bảo đàng hoàng ngay trước mặt cho có cậu chứng kiến." Anh ta cố tình nhấn mạnh vào hai chữ anh cả, Tiêu Mặc hừ một tiếng lạnh tanh, tiếp tục đảo mắt khinh bỉ.

Cái tay đang cầm thìa dở của Lộ Thanh Trần run run, cậu muốn cố gắng giả vờ sao cho mình trông tự nhiên một tí, nhưng biểu cảm trên mặt đã bán đứng cậu.

—— Thẩm Quân Hoài muốn kết hôn với cậu ư?

Cậu sốc chẳng kém gì Tiêu Mặc, đầu óc lập tức rối bù lên, song lại có một âm thanh dần dà ngoi ra giữa đống suy nghĩ hỗn độn: Thẩm Quân Hoài rất nghiêm túc.

"Em đừng thấy áp lực, cũng không phải trả lời anh ngay bây giờ đâu." Thẩm Quân Hoài hòa hoãn khuôn mặt, từ tốn dỗ cậu, "Em cứ nghĩ kĩ rồi nói sau, ăn trước đi đã."

Mỗi bữa ăn thôi mà sau cùng sắc mặt mỗi người một khác.

Rốt cuộc cũng không giấu được Tiêu Mặc vụ phẫu thuật. Mổ vá màng nhĩ không phải đại phẫu, nguyên nhân gây điếc nghe cũng giản lược qua loa không hề đáng ngại, Lộ Thanh Trần cương quyết yêu cầu Tiêu Mặc cứ đi làm việc, không cần phải canh mình thêm, mãi mới tiễn được bạn nối khố nửa tin nửa ngờ bước một bước ngoái ba bận ra về.

Buổi tối trước hôm phẫu thuật, Lộ Thanh Trần tắm xong đi ra thì trông thấy Thẩm Quân Hoài đang ngồi trên giường, tay cầm một túi tài liệu dày cộp. Trực giác Lộ Thanh Trần cảm nhận được anh có lời cần nối, tự dưng cậu hơi hơi căng thẳng. Thẩm Quân Hoài đặt túi trên đùi, chậm rãi lấy tập giấy bên trong ra.

—— Đây là tài liệu xin đăng kí kết hôn của cả hai.

Thủ tục kết hôn đồng giới tương đối phức tạp, cần chuẩn bị trước các thể loại giấy tờ chứng minh, trông thế này thì chắc Thẩm Quân Hoài đã bắt tay vào lên kế hoạch cho chuyện kết hôn ngay từ lúc mới tìm thấy Lộ Thanh Trần rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!