Chương 33: Định vô tình phủi tay đá anh luôn à?

Lộ Thanh Trần ngồi cứng đờ ra ở ghế phó lái, hai tay đan vào nhau bấu thật chặt, khớp xương lồi lên trắng bệch mà vẫn không thể tái mét bằng gương mặt cậu bây giờ. Cậu chưa bao giờ chứng kiến Thẩm Quân Hoài khóc, giờ đây anh lại đang khóc giữa thành phố nhỏ bé xa lạ này, vì một sự việc đã xảy ra tận 1 năm trước.

Lạ lùng quá, ngoài sợ hãi ra, trong lòng cậu chẳng còn quá nhiều tâm trạng nữa. Có rất nhiều thứ có thể làm cậu sợ, nhưng đúng là giữa hàng loạt nguyên nhân phức tạp rối rắm, nỗi sợ rằng Thẩm Quân Hoài sẽ buồn khổ tự trách vì nó vẫn xếp ở vị trí đầu tiên.

Kể cả hai người đã chấm dứt, tương lai không còn kết quả, cậu cũng không mong để lại hồi ức xấu xí trên đoạn hành trình có mình tham gia của Thẩm Quân Hoài. Người cậu từng nâng niu trong lòng phải sống thật thoải mái phóng khoáng mới đúng chứ.

"Anh liên lạc với bệnh viện ở Bình Châu rồi, mình về đó phẫu thuật. Nếu em vẫn muốn về Khải Trí thì chờ em hồi phục xong mình sẽ quay lại." Tình trạng mất kiểm soát cảm xúc của Thẩm Quân Hoài chỉ kéo dài trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ngay sau đó là anh bình tĩnh lại, sắp xếp kế hoạch tiếp theo rất gọn gàng chỉn chu.

"Quân Hoài," Lộ Thanh Trần hơi bối rối không biết phải mở lời ra sao, cậu trù trừ một hồi, may là Thẩm Quân Hoài rất kiên nhẫn đợi cậu nói tiếp.

"Anh đừng sốt ruột quá, vừa nãy bác sĩ bảo tai thì chữa ở đâu cũng được mà, với cả đều có khả năng chữa khỏi hết. Em, em không muốn về đâu, muốn ở lại đây…" Nói xong cậu liếc vèo sang đối phương thật nhanh, thấy nét mặt Thẩm Quân Hoài vẫn bình tĩnh, không hề tức giận như mình tưởng, cậu mới tiếp: "Em chả tài cán gì, không ý chí hoài bão, chỉ muốn có một nơi đủ dung thân.

Anh… anh cứ yên tâm về nước M đi, nếu muốn gặp thì có thể ghé thăm em bất cứ lúc nào, cũng như nhau cả thôi mà."

"Nhớ em thì đến thăm em? Thăm đến bao giờ không nhớ em nữa vậy lúc đấy mối quan hệ của mình sẽ chấm dứt, ý em là thế đúng không?"

"Anh cho em 5 năm, em đã mãn nguyện lắm rồi. Sau này… chuyện sau này để tính sau đi được không…" Hỏi một đằng Lộ Thanh Trần trả lời một nẻo, nhưng câu này cũng chẳng khác việc đáp "Đúng rồi" là mấy.

Thẩm Quân Hoài hít sâu một hơi, tâm trạng vốn nguội bớt giờ lại sắp trào dâng, anh lần mò tìm thuốc lá theo bản năng xong mới nhớ ra vừa nãy mình đã vứt hết cả thuốc lẫn bật lửa. Anh tưởng nội tâm mình đã mạnh mẽ lắm rồi, nhưng Lộ Thanh Trần của hiện tại vẫn cứ có khả năng khiến anh phát điên chỉ trong nháy mắt.

"Mình quen nhau 5 năm, em bỏ nhà ra đi 1 năm, cộng lại cũng gần đến cái mốc 7 năm rồi đấy. Sao hả, em chơi chán rồi nên định vô tình phủi tay đá anh luôn à?" Thẩm Quân Hoài xòe tay, ngửa người dựa cả vào ghế, lạnh lùng cười khẩy chụp cái mũ to đùng lên đầu người bên cạnh. Đằng nào nói gì cũng không được, thái độ như nào cũng không tin, thế dứt khoát đâm lao theo lao bất chấp luôn đi!

Lời anh nói làm Lộ Thanh Trần sững sờ, cậu thảng thốt ngước lên nhìn anh, miệng hơi hé, mắt trợn tròn xoe, y hệt con nai con bị thợ săn tóm cổ – rõ ràng cậu không thể nào ngờ giáo sư Thẩm ăn học đàng hoàng hơn 30 năm lại nói ra được cái câu vô lại đến thế.

Thẩm Quân Hoài đón ánh mắt từ cậu, nhìn cậu chăm chú một hồi rồi tự dưng phì cười ra tiếng. Ngọn lửa hừng hực trong lồng n. gực nhanh chóng tắt ngúm, anh giơ tay búng nhẹ một cái vào trán người đối diện, nói nhỏ "Ngốc thật đấy".

Lộ Thanh Trần miễn cưỡng nhếch khóe môi lên thành một nụ cười vặn vẹo hơn cả khóc.

Bầu không khí khi nãy hãy còn nặng nề gượng gạo trong xe nháy mắt bay biến.

Lát sau Thẩm Quân Hoài ghìm nụ cười lại. Viền mắt anh hãy còn ửng đỏ, anh nhìn sang Lộ Thanh Trần đầy dịu dàng: "5 năm chưa đủ, anh muốn ở bên em cả đời. Anh biết trước đây mình thể hiện kém cỏi, khó lòng tạo được niềm tin, sau này anh sẽ sửa đổi, đến bao giờ em tin anh mới thôi."

Anh thở dài, ánh mắt chuyển tiếp qua tai trái của Lộ Thanh Trần: "Hôm trước anh đã bảo em ở đâu thì anh đến đó. Nếu em không muốn đi thì có thể mời chuyên gia đến đây phẫu thuật, tùy em cả."

Anh lại nhớ đến buổi tối hôm ấy, thực ra anh có nhìn thấy tai Lộ Thanh Trần chảy máu, giọt máu đỏ tươi ngoằn ngoèo men theo dái tai, gào thét đau đớn giữa không trung.

Rồi lại nhớ thực ra đã có dấu hiệu báo trước cả, thỉnh thoảng Lộ Thanh Trần sẽ phản xạ khá chậm, thường hay thiếu phản ứng trước một số câu mình nói, đây đều là triệu chứng cho thấy khả năng nghe suy giảm, song anh liên tiếp lơ là sơ suất nên mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Trong lòng anh thực sự rất dằn vặt, anh quay đầu đi không nhìn cậu nữa, căm hận bản thân sao có thể khốn nạn tới mức này.

Nhân quả đều do chính mình mà ra, nhưng đau đớn lại xảy đến với một người khác.

"Thanh Trần, nếu em sợ anh đau thương buồn khổ thật thì cho anh ích kỉ thêm một lần nữa đi. Em chịu khó phẫu thuật đàng hoàng, xem như là vì anh, sau đó để anh chăm nom em!"

Cuối cùng ca mổ được thực hiện ở một bệnh viện tư nhân tại Bình Châu. Thẩm Quân Hoài viện đủ các loại cớ kì quặc nào là chuyên gia đi lại bất tiện, thiết bị chưa đủ tân tiến này nọ, thế là sau cùng được chiều như ý. Thực tế thì Lộ Thanh Trần đã bị anh nắm thóp tinh vi từ lâu, anh biết đối phương lo nhất là gây thêm rắc rối cho người khác, chỉ cần tận dụng tí mánh khóe ở đây là Lộ Thanh Trần sẽ dễ dàng đi vào khuôn khổ ngay.

Quay về Bình Châu, vẫn còn rất nhiều việc cần lo tiếp. Thẩm Quân Hoài tự tin có thể điều hướng Lộ Thanh Trần tuân theo kế hoạch của mình, nhưng anh lại chẳng vui nổi. Một người mềm mại đến thế, sao mình nỡ để người ta gánh chịu khổ đau tới vậy. Thực ra anh cũng biết, tuy mềm mỏng nhưng Lộ Thanh Trần bền bỉ vô cùng, cậu giao mọi nhược điểm vào lòng bàn tay anh, để anh mài mòn trở đi trở lại suốt ngần ấy năm thành người yêu ngoan ngoãn nghe lời của mình thôi.

Tiếc rằng anh hiểu ra quá muộn, có những tổn thương đã thành hào rộng vắt ngang giữa cả hai, phải dành cả phần đời còn lại để hàn gắn.

Hôm rời Khải Trí trời đẹp trong xanh, chú thím Lực níu tay Lộ Thanh Trần đầy bịn rịn, những lời tạm biệt qua lại hoài đôi bên làm mọi người đều cay cay khóe mắt. Các em học sinh cũng ra tiễn, quấn thầy Lộ dặn thầy nhớ quay lại thăm bọn em với.

Thực ra về vấn đề phẫu thuật xong có còn quay lại được nữa không Lộ Thanh Trần cũng khá lửng lơ trong lòng, với tính cách của Thẩm Quân Hoài thì e anh sẽ không để cậu trở về chỗ như này nữa đâu, mà một khi bắt đầu nhượng bộ từ việc chọn mổ ở Bình Châu là sau này cậu sẽ chỉ dần dà lui bước tiếp.

Cũng đành bó tay, dẫu sao suốt bao lâu nay cậu không bao giờ cự tuyệt được Thẩm Quân Hoài cả. Việc bỏ đi hồi trước đã là hành động nổi loạn vĩ đại nhất của cậu luôn rồi.

Có sợ cũng vô ích, dứt khoát không nghĩ gì hết, nếu tương lai vẫn là bóng tối thì cùng lắm bị bóng tối nuốt chửng thêm lần nữa thôi.

Ấy đã là viễn cảnh tệ nhất.

Trước khi đi Thẩm Quân Hoài đóng góp cho Khải Trí một khoản tiền lớn, con số cụ thể chưa rõ. Nhưng lúc nhắc đến việc này hiệu trưởng Thái cảm kích khôn cùng, còn dự định mấy năm tới sẽ tu sửa lại kí túc xá của trường, bố trí thêm dụng cụ thiết bị học tập cho các em, tuyển bổ sung giáo viên lẫn nhân viên phục vụ, ít nhất chú Lực thím Lực sẽ đỡ vất vả hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!