Thẩm Quân Hoài rời nhà xong, Lộ Thanh Trần bò dậy khỏi giường.
Cậu khẽ khàng đi tới cửa, áp mình vào cửa lắng nghe một lúc, sau đó cậu khóa cửa chính lại. Quan sát xung quanh, đóng kín những cửa sổ Thẩm Quân Hoài đã mở trước khi rời nhà, kéo kín rèm cửa. Tiếp theo quay vào bếp, tắt hết mọi nguồn điện đi. Ngày nào cậu cũng lặp lại những việc này khi Thẩm Quân Hoài đã đi làm, rồi sẽ phục hồi nguyên dạng trước khi Thẩm Quân Hoài quay về nhà.
Cậu lấy lát bánh mì trong tủ lạnh ra cắn một miếng, song không thấy đói, thế là lại đặt về chỗ cũ.
Xong xuôi các thứ, Lộ Thanh Trần đứng thừ ra chính giữa phòng khách, tương đối mờ mịt. Có sợi dây thần kinh cứ căng rền trong não cậu, tim thì ôm nỗi lo sợ không thể xoa dịu, nó cứ lần lượt ập đến rồi lại lùi về như thủy triều vậy.
Cậu nghĩ bụng, bắt buộc phải làm gì đó, thế này không ổn, cực kì không ổn.
Cậu bình tĩnh lại, đẩy cửa phòng vẽ ra.
Trên giá vẽ có bức tranh sơn dầu mới được một nửa, bông hoa bỉ ngạn trắng nở rộ dưới ánh trăng, cô đơn mà tuyệt vọng.
Lúc Thẩm Quân Hoài quay về thì bóng tối đã bao trùm tứ phía.
Ấn vân tay rồi thêm mật khẩu mới mở được cánh cửa chính khóa trái từ phía ngoài. Thẩm Quân Hoài bước vào, trong nhà không bật đèn, cửa sổ đóng kín mít, toàn bộ căn nhà yên tĩnh đến độ bất thường. Anh vòng một lượt qua bếp và phòng ngủ chính, rút ra một kết luận: Lộ Thanh Trần lại bỏ bữa, không ra ngoài.
Lộ Thanh Trần ngồi trước giá vẽ, chiếc tạp dề màu trắng cậu đeo dính ít vệt màu, mặt mũi cúi gằm, bàn tay đang cầm bút cũng hơi thõng thượt, cả người hệt một pho tượng. Ánh đèn mờ nhạt trong phòng rọi xuống, phủ bóng nặng nề trên góc nghiêng khuôn mặt cậu. Không rõ cậu đang nghĩ gì, thậm chí cậu còn không để ý thấy cửa phòng bật mở, dĩ nhiên cũng không phát hiện ra Thẩm Quân Hoài đang bước tới gần.
Dường như bản thân Lộ Thanh Trần cũng đã hòa vào làm một phần bức tranh, giống vầng trăng chân trời, giống bông hoa trên biển ấy, toát ra vẻ xa lạ mong manh không hề chân thực. Tự dưng có ý nghĩ nảy ra trong đầu Thẩm Quân Hoài, cảm giác Lộ Thanh Trần đây sẽ vỡ vụn rồi tan đi mãi mãi bất kì lúc nào, không một ai có thể níu cậu lại.
"Vẽ gì đó?" Thẩm Quân Hoài cúi người, một tay đỡ lấy gáy Lộ Thanh Trần, nhìn liếc qua bông hoa màu trắng trên khung vẽ.
"Trăng chân trời." Đáp lời xong Lộ Thanh Trần mới có vẻ giật mình hoàn hồn, "Anh về rồi à?"
Kiểu lớ ngớ tròn mắt nhìn người ta của cậu đặc biệt giống con thỏ bị lạc đường. Thẩm Quân Hoài nghĩ vậy nhưng miệng thì đọc "Ngoài trăng chân trời ra, còn ai hay."
"Hửm?" Lộ Thanh Trần thắc mắc không rõ sao Thẩm Quân Hoài lại nói câu như thế. Cơ mà Thẩm Quân Hoài vẫn hiểu cậu, chỉ qua tên bức tranh thôi đã nhìn thấu được ý nghĩa nội tại của nó.
"Có việc gì phải kể cho tôi, không vui cũng phải nói ra." Thẩm Quân Hoài đứng thẳng lên, một tay nới cà vạt, tay kia xốc Lộ Thanh Trần dậy, bảo: "Nếu vẽ xong rồi thì ra ăn thôi."
(*Thẩm Quân Hoài đọc câu cuối bài Nữ quán tử của Trang Vĩ, nhà thơ cuối thời Đường: 17 tháng 4, ngày này năm ngoài tiễn biệt người. Cúi đầu cố nén lệ, mặt mũi thẹn thùng chau. Đâu ngờ hồn đứt ruột, chỉ gặp được trong mơ. Ngoài trăng chân trời ra, còn ai hay /nỗi niềm tương tư của ta/; tham khảo Gushiwen)
Cả hai không có lòng dạ nấu nướng nên cùng ra ngoài, ghé một nhà hàng đồ Trung hay ăn gần đó.
Chỗ ở của hai người nằm rất gần Đại học Tổng hợp Tân Hải nhưng lại xa trung tâm thành phố, cảnh quan xung quanh yên tĩnh, lối mòn vắng lặng, cây cối tươi tốt. Hai người dắt tay nhau bước đi, cây hoa quế ven đường tỏa hương nồng nàn đầy quyến luyến giữa màn đêm. Tay Lộ Thanh Trần nằm trong tay đối phương, cậu trông Thẩm Quân Hoài đang đi đằng trước cách mình một bước, âm thầm bịn rịn vì thoáng dịu dàng của người này vào giờ phút này.
"Ngày mai… Tiêu Mặc đến anh ạ." Lộ Thanh Trần ngước mắt nhìn Thẩm Quân Hoài, thấy anh không hề có vẻ mất kiên nhẫn, thế là cậu gom góp dũng khí nói tiếp, "Cậu ấy có dự án khởi công bên này, tiện thể mang cho em mấy bức tranh với họa cụ của em còn ở thành phố Nam."
Thẩm Quân Hoài đáp ừ.
"Nếu có bạn ghé thì tranh thủ ra ngoài đi chơi với nhau." Hôm nay Thẩm Quân Hoài nhẫn nại hiếm thấy, việc này làm Lộ Thanh Trần hơi hoảng hốt. "Không phải em không vui đâu ạ, mà là… ở nhà một mình không có gì làm, nên cũng ngột ngạt." Lộ Thanh Trần đang trả lời câu hỏi trước đó của Thẩm Quân Hoài, giọng lẫn vẻ lấy lòng vô thức, xong cậu lại nói vâng, là để trả lời câu hỏi vừa rồi của Thẩm Quân Hoài.
Tiêu Mặc với Lộ Thanh Trần hẹn nhau ở một quán ăn tư nhân. Nơi đây phục vụ các món đặc sản Bình Châu, đồ ăn ngon không gian cũng đẹp, đợt mới tới Bình Châu Thẩm Quân Hoài từng dẫn Lộ Thanh Trần đến đây ăn một lần.
Gặp lại bạn thân sau nhiều năm, khó tránh thổn thức.
Tiêu Mặc có vóc dáng cao to, mặt mũi sáng láng, mặc sơ mi quần âu khoác măng tô dáng dài màu xanh thẫm, bạn bè thiếu niên non nớt ngày xưa đã trưởng thành ra dáng kĩ sư chuyên nghiệp rạng rỡ từ lâu. Còn Lộ Thanh Trần chỉ mặc hoodie màu đen với chiếc quần bò đơn giản, trông chẳng khác gì thời vẫn đang đến trường.
"Năm nay mày cũng 24 tuổi rồi, sao chẳng thấy lớn tí nào cả." Tiêu Mặc duỗi tay ra véo chỗ thịt mềm trên má Lộ Thanh Trần giống hồi xưa, nở nụ cười chiều chuộng.
"Tại mày toàn véo má tao tao mới không lớn được đấy." Lộ Thanh Trần lật tay vỗ cái móng đang làm càn bừa bãi trên mặt mình của Tiêu Mặc, trông thấy bánh ruốc phô mai cậu mê ăn nhất Tiêu Mặc đã cất công mang từ tận thành phố Nam tới, rồi lại ngước mắt nhìn sang bạn thân ngồi đối diện, hiếm khi được lúc lòng dạ thả lỏng hẳn ra.
"Lần này tao sang do công ty có dự án mới bắt đầu." Tiêu Mặc dừng giây lát, nói tiếp, "Nhưng quan trọng hơn là tao ở đây, cũng đi chơi được với mày nhiều hơn."
"Thật à?" Mắt Lộ Thanh Trần sáng lên, "Thế những hôm mày không bận thì mình gặp nhau được không?"
Suốt bao lâu nay ở thành phố này Lộ Thanh Trần chỉ có mỗi một mình Thẩm Quân Hoài. Nhưng Thẩm Quân Hoài bận quá, đối với Lộ Thanh Trần thì sự bầu bạn của anh gần như xa xỉ. Đô thị bê tông cốt thép xa lạ cùng những con người xa lạ trong nó đều khiến Lộ Thanh Trần sợ hãi theo bản năng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!