Cửa phòng ngủ cho khách nhẹ nhàng hé ra, Thẩm Quân Hoài bước vào.
Lộ Thanh Trần nằm đó, đầu vẫn đang trong tư thế nghếch lên, gương mặt trắng nhợt trong veo dưới ánh trăng, khóe mắt ửng đỏ, dường như đã ngủ say.
Thẩm Quân Hoài vén chăn lên, nằm vào giường. Anh ôm lấy cậu từ đằng sau, lồng ng. ực áp sát lưng cậu, đặt một nụ hôn lên tóc cậu.
"Không sao nữa rồi." Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai khiến màng nhĩ rung động, Thẩm Quân Hoài hôn từ đỉnh đầu xuống đến cạnh cổ cậu, đôi môi ấm nóng cùng sợi râu lún phún châm chích làm cả người cậu rùng mình nổi da gà.
Thẩm Quân Hoài tỉ mỉ hôn lên phần da tr. ần tr. ụi lộ ra ngoài của cậu, hai tay ghì chặt lấy hông cậu từ sau lưng, khẽ thủ thỉ một câu: "Sau này đừng sợ ra ngoài nữa, muốn làm gì thì làm nấy, muốn đi đâu thì đi đó."
Thẩm Quân Hoài lật người cậu sang đối diện với mình, vu. ốt ve gò má cậu bằng ngón tay thô ráp, hôn lên đôi mắt rồi chóp mũi cậu.
"Vừa nãy… mấy câu Thẩm Quân nói trong thư phòng đều là trẻ con nghịch ngợm đùa vậy thôi, em đừng xem là thật, cũng đừng nghĩ nhiều quá." Hơi thở của Thẩm Quân Hoài nặng trĩu, khi anh đã dịu dàng thì băng giá sẽ tan hết, "…Xin lỗi em."
Xin lỗi em, không bảo vệ được em khi em bị thương, xin lỗi em, vì mất kiểm soát nên lại gây ra tiếp tổn thương lần thứ hai với em.
Nước mắt Lộ Thanh Trần trào ra, cậu vùi mặt vào lồng ng. ực quen thuộc ấy, tiếng khóc khản đặc rấm rức, hệt con thú nhỏ trải muôn ngàn hiểm nguy cuối cùng cũng về được đến tổ, sợ hãi lẫn tủi thân đã tích lũy quá lâu cùng dốc hết ra, từ nức nở cho đến nấc gào, dồn cạn mọi sức lực mình có.
Trước nay thứ cậu muốn đều đơn giản lắm, một cái ôm thôi là đủ rồi.
Hôm sau ăn sáng xong, Thẩm Quân Hoài và Lộ Thanh Trần cùng tiễn Thẩm Quân ra sân bay.
Thẩm Quân nhìn đăm đăm vào đôi mắt sưng như quả đào của Lộ Thanh Trần, mấy bận muốn nói rồi lại thôi. Trước khi vào cổng kiểm tra an ninh, sau cùng cậu ta không nhịn được, lẳng lặng kéo Thẩm Quân Hoài sang bên, ấp úng lí nhí: "Tiểu Lộ đáng thương dã man, chú, chú không được động thủ nữa đâu đấy, cũng không được mắng anh ấy nhé."
Thẩm Quân Hoài trợn mắt lên, tức không nói nổi câu nào.
Thẩm Quân hèn hèn rụt cổ lại: "Chú, người ta nói đúng lắm, hành vợ tay sướng nhất thời, cưa vợ sấp mặt nhớ đời thấy chưa, chú nhất định phải…"
Thẩm Quân Hoài vỗ cho một phát làm cái mũ lưỡi trai trên đầu Thẩm Quân bay luôn ra ngoài. Cậu ta hãi quá bụm miệng vào ngay, lập tức chạy biến ra rõ xa, không buồn nói năng gì nữa, giật tay Robert với A Hàn lủi vào cửa an ninh.
Lộ Thanh Trần trông theo thiếu niên tóc xanh đi qua cửa kiểm tra, cuối cùng xoay người lại vẫy tay chào tạm biệt mình, viền mắt lại bất giác đỏ hoe.
Thiếu niên chỉ mới sống chung có 1 tháng ngắn ngủi nhưng luôn đồng hành che chở cậu, tìm mọi cách đem đến niềm vui cho cậu, chẳng biết sau này liệu có còn duyên gặp lại hay không.
Thẩm Quân Hoài bước lên ôm vòng lấy vai cậu, nói: "Đừng buồn, thằng nhóc cũng không nỡ xa em, lần tới được nghỉ nó sẽ lại đến thăm em thôi."
Thấy Lộ Thanh Trần cứ ngẩn ngơ, Thẩm Quân Hoài cũng không nói nhiều thêm nữa, đưa cậu đi dần về.
Cả hai đi ra bãi đỗ xe sân bay, gặp đúng một đoàn khách đang từ trong ga quốc tế ra, có mấy người còn đeo giá vẽ sau lưng. Lộ Thanh Trần dừng chân, tò mò ngó sang mấy cái, bỗng một tiếng cười sáng láng vang lên đằng sau: "Thanh Trần, sao cậu lại ở đây?"
Lộ Thanh Trần ngoái đầu lại, bắt gặp đúng Triển Nhạc cách đó không xa đang nhìn mình bằng gương mặt đầy ngạc nhiên, rồi anh ta bước mấy bước lại gần.
Đứng lại xong Triển Nhạc mới phát hiện ra người đàn ông cao lớn đang ở cạnh Lộ Thanh Trần, người này đeo chiếc kính gọng vàng, tướng mạo anh tuấn, khí thế quyết liệt, gương mặt vô cảm, đối phương cũng đang nhìn mình. Triển Nhạc thoáng ngớ ra, sau đó bèn nở nụ cười với Lộ Thanh Trần: "Trùng hợp quá nhỉ Thanh Trần, tôi còn tưởng là cậu biết tôi về nên cố tình đến đón cơ!"
"Tôi đưa người quen ra sân bay." Lộ Thanh Trần đáp. Cậu cũng không ngờ lại gặp Triển Nhạc, từ khi cự tuyệt lời mời đi Bắc Âu ngắm cực quang của đối phương lần trước, đã lâu lắm rồi hai bên không liên lạc nữa.
Cậu lo tình hình lúng túng, vội nói: "Mọi người vừa đi làng Cực quang về đấy à?"
"Đúng rồi, bay tận mười mấy tiếng đồng hồ lận. Cơ mà lần này đi cũng xứng đáng lắm, đáng ra cậu cũng nên đi cùng, chứng kiến vẻ tráng lệ lãng mạn của cực quang, chắc chắn sẽ ồ ạt linh cảm luôn." Triển Nhạc có vẻ nuối tiếc.
"…Có cơ hội sẽ đi." Lộ Thanh Trần tiếp lời khá gượng gạo.
Triển Nhạc cười cười, nhìn lướt sang phía Thẩm Quân Hoài, cuối cùng cũng chuyển đề tài tới đối phương: "Anh đây là?"
"À, đây là người yêu tôi." Lộ Thanh Trần vội vàng giới thiệu. Nói xong cậu nhìn sang Thẩm Quân Hoài, nhỏ giọng nói thêm: "Đây là anh Triển Nhạc phụ trách studio Hàn Tinh."
Thẩm Quân Hoài duỗi tay ra, chào hỏi bằng giọng hời hợt: "Chào anh Triển. Cảm ơn Hàn Tinh đã công nhận và trưng bày tác phẩm của người yêu tôi, hôm khác nhất định sẽ ghé thăm cảm ơn." Miệng anh nói cảm ơn nhưng mặt thì chẳng cảm ơn tí nào.
Triển Nhạc cũng lịch sự đáp: "Thanh Trần rất có thiên phú, được kí hợp đồng với cậu ấy cũng là vinh hạnh cho studio bên tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!