Hôm sinh nhật Lý Súc, gần như toàn bộ cậu ấm cô chiêu giới nhà giàu thành phố Nam được chiêu đãi hẳn một màn trình diễn người thật đầm đìa máu me.
Bắt đầu từ hôm ấy trở đi Phương Hà và Đỗ Khiêm biến mất triệt để trong giới, về sau thấy bảo phải nằm viện gần nửa năm rồi được người nhà đưa ra nước ngoài, trải qua sự việc thế này chúng cũng chẳng còn mặt mũi mà quay về nữa. Còn nhà họ Phương họ Đỗ cũng ầm ầm sụp đổ tan tành chỉ trong vòng mấy tháng tiếp theo bằng xu thế lụi bại triệt để, Phương Chu đổi chủ, bị Lý Ký Bạch thu mua.
Sau ấy nữa có đoạn clip từng bị lọt ra ngoài, quay cảnh tượng Phương Hà và Đỗ Khiêm bị một người đàn ông đánh đấm ngược đãi tàn bạo trên du thuyền. Gương mặt người đàn ông đã được làm mờ che đi, mặt Phương Hà Đỗ Khiêm thì lại rất rõ nét. Clip bị tung ra xong cũng nhanh chóng được nhà họ Lý ra mặt xử lý áp bớt, xét cho cùng sự việc xảy ra ngay trong tiệc sinh nhật của con trai út nhà họ Lý, họ không muốn làm ầm lên.
Lý Súc thực sự đã được đón một sinh nhật khó quên, đến giờ nhớ lại vẫn thấy chân cẳng run lẩy bẩy.
Lúc ấy làm xong xuôi hết tất cả mọi việc rồi, người kia bèn cẩn thận cởi găng tay ra vứt xuống bể bơi. Sau đó anh ta ung dung bước về phía quầy rượu như giữa chốn không người, lấy một ly Black Russian, đi sang trước mặt Lý Súc, khẽ nâng ly nói chúc mừng sinh nhật.
Lý Ký Bạch nhanh chóng đưa người kia rời đi bằng cano, thời lượng còn lại để cho mọi người chơi tiếp. Nhưng chứng kiến vụ vừa rồi xong làm gì còn ai có hứng chơi bời nổi nữa, tất cả vội vàng giải tán.
Sau nữa nữa, Lý Ký Bạch lục tục nghe tin từ anh cả mình, mới biết Phương Hà Đỗ Khiêm từng hãm hại người yêu của người đàn ông kia, vậy nên anh ta mới ra tay khủng khiếp đến vậy. Không hiểu sao tự dưng Lý Súc lại nhớ đến cậu họa sĩ mà Phương Hà nói, lẩm nhẩm trong bụng đúng là tạo nghiệp, đúng là vạn vật đều có nhân có quả, mình cứ nên làm một cậu ấm đơn thuần đi thì hơn.
Thẩm Quân sắp phải quay về nước M rồi.
Trường gần đến ngày khai giảng, nhiệm vụ của chú giao cho đã hoàn thành gần xong, Thẩm Quân Hoài mua vé máy bay sáng chủ nhật cho cậu ta, chuẩn bị đuổi cậu ta đi.
Thẩm Quân không muốn xa Lộ Thanh Trần lắm.
Hồi chưa gặp mặt Thẩm Quân chỉ biết mấy năm ở trong nước chú có một người yêu theo cạnh. Người nhà chưa ai gặp hết, hình như chú cũng không có ý định giới thiệu ra mắt gia đình. Chú độc đoán chuyên quyền đã thành thói, làm mọi việc đều có tiêu chí phán đoán và chuẩn mực thực hành riêng của mình, hiếm khi kiêng dè gia tộc lẫn người nhà, nói dễ nghe thì là muốn gì làm nấy mà không vượt rào quy tắc, nói chối tai hơn thì là "Tôi không trở ngại mấy người mấy người cũng đừng có mà làm phiền tôi", kẻ vạch ngăn lãnh địa cá nhân và phạm vi an toàn còn to hơn sân bóng đá.
Bố mẹ chú cũng không can thiệp vào công việc của con trai từ lâu, chỉ có mỗi ông cụ Thẩm nói chú còn chịu nghe lọt tai vài lời. Lần này nhằm lật đổ hai gia tộc ở thành phố Nam, chú giao dịch với bộ ngành liên quan trong nước, ông cụ Thẩm cũng biết tin. Tuy ngoài mặt ông cụ không nói gì nhưng trong lòng tương đối bất mãn, thấy chú quá bốc đồng, chắp tay nhường nhịn thành quả nghiên cứu nhiều năm, chia lại tỉ lệ lợi ích, phía nhà họ Thẩm cũng khó ăn nói với lãnh đạo bên nước M.
Nhưng dự án nghiên cứu là của chú dẫn dắt, chú muốn làm gì thì ông cụ cũng không tiện tỏ thái độ lắm.
Ông cụ đã gọi sang mấy lần liền giục chú quay về một chuyến, chú đều lấy cớ nghiên cứu đang vào đến giai đoạn mấu chốt không tiện đi xa để thoái thác.
Thẩm Quân nghĩ bụng, chắc hẳn trong lòng chú thì Lộ Thanh Trần phải cực kì quan trọng.
Song nói đi cũng cần nói lại, có người đàn ông nào chịu được việc người yêu mình bị sỉ nhục thế đâu. Đặc biệt là người như Lộ Thanh Trần, chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ dịu dàng, ai trông cũng muốn che chở thay.
Tối hôm trước khi về, hai chú cháu ngồi trong thư phòng nói chuyện.
Thẩm Quân: "Chú, chú không về với cháu thật à?"
Thẩm Quân Hoài: "Chờ đến thời điểm thích hợp rồi hẵng tính! Chỗ ông nội thì mày cứ dỗ dành trước, ông quý mày nhất đấy, đợi bao giờ về chú xin lỗi ông sau vậy." Vừa nói anh vừa mở ngăn kéo lấy một chiếc hộp vải nhung màu xanh thẫm ra đưa Thẩm Quân: "Đem cái này về cho ông, ngọc Lão Khanh chú nhờ người mang từ Myanmar về đấy."
Thẩm Quân nhận lấy, tò mò mở hộp ra xem thử xong chặc lưỡi: "Cái này chắc đủ để cụ nguôi giận đây."
Thẩm Quân cẩn thận cất hộp ngọc phỉ thúy đi, ngó bên trái nghía bên phải, vẫn chưa thấy có vẻ định đi ra ngoài. Thẩm Quân Hoài liếc sang một cái, gập quyển sách trong tay lại: "Còn việc gì à?"
"Thì là… anh Tiểu Lộ ấy, chú định như nào?" Thẩm Quân thăm dò hỏi.
Thẩm Quân Hoài đáp lại bằng ánh mắt "Ý gì đây".
Thế là Thẩm Quân nói tiếp: "Giờ mọi việc xong hết rồi, nghiên cứu của chú ở đây cũng sắp kết thúc, chờ chú quay về nước M thì anh ấy làm sao đây? Theo chú về à? Hay là…"
Hay là hai người chấm dứt ở đó thôi? Song Thẩm Quân còn lâu mới dám hỏi ra thành lời. Ông chú này xưa nay lạnh nhạt tình cảm, Lộ Thanh Trần ở với chú được 4 năm, đến người trong nhà cũng phải sửng sốt, nhưng nếu bảo chú sẽ ổn định từ đây thì cũng không thấy giống lắm. Trước kia chú đã quen mấy người rồi, cả nam cả nữ, đều chia tay cực kì chóng vánh, chưa từng thấy chú bận tâm vấn vương ai bao giờ.
Vậy nên nhất thời Thẩm Quân cũng không xác định được những gì chú làm vì Lộ Thanh Trần là do đã động lòng, hay đơn giản chỉ là đòn phản kích ở vị thế phái mạnh bị xâm phạm lãnh địa nữa.
Thẩm Quân Hoài im lặng.
Đúng là anh chưa nghĩ được xem về sau phải làm thế nào.
Dẫn Lộ Thanh Trần về nước M cùng sao? Hay là ở lại đây với cậu? Hình như đều không phải lựa chọn ổn thỏa. Cả hai yêu nhau 4 năm, 2 năm đầu Lộ Thanh Trần vẫn đang là sinh viên, vừa học vừa làm trợ lý đời sống cho anh, 2 năm tiếp đó thì 1 năm ở thành phố Nam, 1 năm ở Bình Châu.
Thậm chí Thẩm Quân Hoài vẫn nhớ rõ mấy tháng đầu Lộ Thanh Trần làm trợ lý đời sống của anh, mỗi lần gặp mặt, chưa nói được mấy câu cậu đã ngượng nghịu kinh khủng. Cứ ngại cái là vành tai cậu sẽ đỏ ửng lên, mắt cũng thành ra long lanh nước. Cậu sẽ tươi cười suốt cả ngày trời chỉ vì một lời công nhận của Thẩm Quân Hoài; Thẩm Quân Hoài không thích ăn đồ ngoài, vậy cậu sẽ tra sách công thức học nấu nướng; Thẩm Quân Hoài không thích nói chuyện, có khi nguyên hôm cậu chỉ lẳng lặng làm việc, không lên tiếng một câu nào; thỉnh thoảng Thẩm Quân Hoài phải đi xã giao, bất luận về muộn mấy cậu cũng sẽ ngồi chờ ở sofa phòng khách, đun sẵn canh giải rượu, trông đối phương uống hết rồi mới tự gọi xe quay lại trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!