Chương 38: (Vô Đề)

Văn phòng tổng giám đốc chịu ảnh hưởng của áp suất thấp, tất cả mọi người đều chăm chú làm việc, những ai ra vào văn phòng Tống Phục Hành đều nơm nớp lo sợ, đi lại không hề có tiếng động.

Hạ Mộ nhìn không khí này, càng rụt người vào ghế, yên lặng vẽ bản nháp. Dù sao không ai gọi cô thì sẽ không có chuyện gì.

Vừa mới nảy ra ý nghĩ đó, ngay lập tức đã đến lượt cô.

Dư Nghiệp Thành từ văn phòng đi ra, đi thẳng về phía này.

"Cô Hạ, Tổng giám đốc Tống gọi cô vào."

Hạ Mộ có chút ngẩn ngơ, nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, có một loại ảo giác như văn phòng giáo viên chủ nhiệm.

Cô chầm chậm đứng dậy trong khu vực thư ký yên tĩnh, đi vào văn phòng, đẩy cửa bước vào theo bản năng nhìn về phía bàn làm việc, nhưng không thấy anh ấy.

Vừa quay đầu lại, cô mới phát hiện anh đang ngồi ở ghế sofa, trên bàn trà trước mặt đặt một hộp quà lớn đã mở ra, bên trong là một bộ váy dạ hội, bên cạnh hộp còn có đôi giày cao gót tương ứng, chính là những món đồ cô thấy người khác mang vào lúc nãy.

Anh im lặng nhìn cô, khiến cô càng thêm căng thẳng, cô rón rén đi đến trước mặt anh: "Tổng giám đốc Tống."

Không khí im lặng một lát, văn phòng rộng lớn cách âm rất tốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bên ngoài, yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

Tống Phục Hành nhìn cô một lúc, sau đó mới đứng dậy cầm lấy bộ váy dạ hội trong hộp: "Mặc lên cho tôi xem thử."

Hạ Mộ ngơ ngác nhận lấy bộ váy dạ hội từ tay anh, màu đỏ retro sang trọng, chất liệu cực tốt.

"Cái váy này là…"

"Tối nay có một bữa tiệc, em đi cùng tôi."

Hạ Mộ nghe vậy, liền cầm váy dạ hội đi vào phòng nghỉ của anh. Khi cởi quần áo, cô vẫn còn chút không thoải mái, Tống Phục Hành đang ở bên ngoài, dù không cùng chung một phòng, cũng khiến cô có chút ngượng ngùng.

Cô nhanh chóng mặc váy dạ hội vào, chiếc váy này được cắt xẻ hoàn hảo, kích thước dường như được may đo riêng cho cô, ôm eo vừa vặn, tôn lên vóc dáng thon gọn, làn da trắng như ngọc.

Hạ Mộ nhìn mình trong gương, kéo phần ngực váy lên một chút, rồi đi ra ngoài.

Trong văn phòng có thêm vài người, chuyên viên trang điểm và trợ lý trang điểm đang chuẩn bị đồ đạc, ngay cả gương đứng cũng đã được đặt sẵn.

Hạ Mộ vừa bước ra đã khiến mọi người phải sáng mắt. Màu đỏ rất kén người, ít ai có thể mặc đẹp và có khí chất đến vậy. Nét mặt cô không những không bị lu mờ mà còn càng nổi bật hơn, giống như nét vẽ kinh diễm nhất trong một bức tranh, những gì cần có đều có, không thừa không thiếu, vừa vặn hoàn hảo.

Tống Phục Hành đứng trước gương đợi, thấy cô bước ra thì ngẩng mắt nhìn. Ánh mắt anh dừng lại trên người cô một lát, rồi mới nói: "Đến đây."

Hạ Mộ nhấc vạt váy đi đến, Tống Phục Hành đưa tay đặt lên vai cô, dẫn cô đứng trước mặt anh, nhìn cô trong gương đứng phía trước.

Ánh mắt anh xuyên qua gương rơi xuống người cô, lại càng khiến cô căng thẳng hơn là đối diện trực tiếp với anh. Hơn nữa, tay anh đặt trên vai cô, lòng bàn tay trực tiếp chạm vào da thịt cô, nhiệt độ hơi ấm, nhưng lại khiến cô bỏng rát đến mức bối rối.

May mắn là một lát sau, Tống Phục Hành cuối cùng cũng nhàn nhạt mở miệng: "Vẫn thiếu một món trang sức."

Trang sức?

Vừa nãy không phải cô đã nhận được một món trang sức sao?

Hạ Mộ trong lòng thấy chột dạ, chỉ cảm thấy anh có ý ám chỉ, còn chưa kịp xác nhận, Tống Phục Hành đã nói chuyện như bình thường: "Vừa nãy không phải có người tặng em sao, mang ra dùng tạm đi."

Chuyện này cũng bị anh biết rồi sao?

Hạ Mộ không hiểu sao lại có cảm giác như vừa "hồng hạnh vượt tường*" , rồi bị chồng phát hiện, bên này mặc quần áo của anh ấy, bên kia lại nhận trang sức của người khác.

(* nôm na là ngoại tình)

Cô cười gượng gạo: "Không cần đâu, tôi thấy thế này cũng tốt rồi, đơn giản hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!