Hạ Mộ thỉnh thoảng liếc nhìn anh, càng nhìn càng băn khoăn, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi thẳng.
Cả buổi sáng tâm trí cô không đặt vào tài liệu, mà dồn hết sự chú ý vào anh.
Đến khi cô lại liếc nhìn anh một lần nữa, Tống Phục Hành đang bận rộn đã dừng lại, ngồi trước bàn làm việc lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt cô vừa liếc qua thì chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình.
Cô vội vàng rụt mắt lại một cách chột dạ, nhưng nhìn vẻ lạnh nhạt của anh, trong lòng lại có chút xấu hổ và bực bội.
Rốt cuộc anh có phải là để cô đến làm trợ lý không? Nếu là để cô làm trợ lý, vậy tại sao hôm qua lại hôn cô, còn "thích" con chồn đất của cô, bây giờ lại chẳng nói gì, chỉ biết làm việc, làm việc!
Hạ Mộ điên cuồng lẩm bẩm trong lòng, nhưng khóe mắt lại liếc thấy Tống Phục Hành đứng dậy đi về phía cô, cô bỗng căng thẳng đến mức không dám động đậy.
Tống Phục Hành đi vài bước đến gần, giọng nói vẫn bình thản: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn trưa nhé, em muốn ăn ở đâu?"
Giọng điệu này thật sự như thể chuyện ngày hôm qua chưa hề xảy ra.
Cô tức đến no bụng rồi, còn tâm trạng nào mà ăn cơm chứ?
"Không cần đâu, tôi không đói."
Câu này rõ ràng mang theo cảm xúc, văn phòng rộng lớn im lặng một khoảnh khắc.
Hạ Mộ cúi đầu chăm chú nhìn tài liệu trên bàn trà, ngay sau đó tài liệu đã bị người khác lấy đi.
Tống Phục Hành cầm tài liệu ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô: "Vậy thì ăn một chút ở đây đi."
Tống Phục Hành rõ ràng không nhận ra những cảm xúc nhỏ nhặt của cô, bắt đầu xem những thứ cô vừa dịch. Nhưng càng xem, lông mày anh càng khẽ nhíu lại.
Một buổi sáng chỉ dịch được sáu dòng, còn có vài lỗi ngữ pháp.
Hạ Mộ có chút lo lắng, giống như học sinh bị giáo viên kiểm tra bài tập, hơn nữa cô còn rõ ràng không nghiêm túc, chần chừ mãi mới dịch được sáu dòng.
Thái độ làm việc này chắc chắn sẽ bị đánh đòn.
Cô còn chưa kịp giải thích, Tống Phục Hành đã đưa tay qua, cầm lấy cây bút trong tay cô, tùy tiện viết xuống cách viết đúng. Chữ tiếng Anh anh viết sạch sẽ, dứt khoát như con người anh, nét bút mạnh mẽ, có cảm giác như bút xuyên qua giấy, tạo thành sự tương phản rõ rệt với nét chữ tròn trịa, nhỏ nhắn của cô.
"Chỗ này phải thêm "s", chỗ này là thì quá khứ tiếp diễn."
Giọng Tống Phục Hành trầm thấp, bình tĩnh, được coi là rất kiên nhẫn khi dạy cô, khiến cô có cảm giác như bước vào văn phòng giáo viên, những học sinh kém như cô đamg được giúp đỡ làm bài tập cho .
Hạ Mộ đang có những cảm xúc vụn vặt, rõ ràng có tâm lý phản kháng, trong lòng không ngừng oán trách.
Những người luôn là học sinh xuất sắc từ nhỏ đến lớn như Tống Phục Hành, đối với những kiến thức đơn giản như vậy, căn bản không có kiên nhẫn để dạy.
Bây giờ đặc biệt dành thời gian để dạy một cách nghiêm túc, nhưng người kia lại hoàn toàn không lắng nghe, anh cũng dừng bút, ngẩng đầu im lặng nhìn cô.
Hạ Mộ đang lơ đãng lẩm bẩm trong đầu, bỗng phát hiện Tống Phục Hành dừng lại nhìn mình mà không nói gì, có một khoảnh khắc căng thẳng, nhưng sau đó lại tự tin nhìn anh, đối mặt trực tiếp đầy dũng khí.
Tống Phục Hành nhìn cô rất lâu, chợt mở miệng hỏi: "Muốn hôn không?"
Không khí ngưng đọng một khoảnh khắc, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở cực khẽ.
Hạ Mộ gần như nghĩ mình bị ảo giác.
Hôn? Hôn cái gì?
Tại sao anh lại đột nhiên hỏi câu hỏi này chứ?!
Hơn nữa, chuyện này có thể hỏi thẳng thừng như "En có muốn ăn cơm không?" những câu hỏi hàng ngày như vậy sao?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!