Chương 33: (Vô Đề)

Hội nghị kết thúc, Hạ Mộ vẫn có cảm giác những người khác đang nghiêm túc đánh cá, còn cô lại ung dung phơi lưới để "câu cá".

Tống Phục Hành dường như bây giờ mới nhớ đến cô: "Ăn xong rồi à?"

Hạ Mộ nhìn đĩa bánh kem chỉ còn lại kem, có chút áy náy vì đã "cướp" bánh của "con trai cưng": "Anh còn muốn không, tôi cắt cho anh nhé, bên ngoài còn nhiều lắm."

"Bây giờ thì không, chiều ăn."

Những người ở đầu dây bên kia, nhìn thì như đang sắp xếp tài liệu trên bàn họp, nhưng thực ra tai ai cũng vểnh lên nghe ngóng, cho đến giờ vẫn không tin nổi.

"Cẩu lương" của tổng giám đốc Tống lại bất ngờ ập đến như vậy, còn là vị dâu tây nữa.

Đang tò mò liếc nhìn, Tống Phục Hành đã vươn tay tắt máy tính, màn hình tối đen.

Mọi người dù có chút tiếc nuối vì không thể xem tiếp, nhưng đã biết được nhiều tin "hot" rồi, ví dụ như tổng giám đốc Tống là một tổng giám đốc thích ăn bánh kem dâu tây cùng bạn gái…

Hạ Mộ nhìn Tống Phục Hành sắp xếp tài liệu trên bàn, lại nhìn đồng hồ treo tường, hơn mười giờ, vừa vặn có thể bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

"Anh thích ăn món gì?"

"Sao cũng được, tôi không có yêu cầu."

Không có yêu cầu, tức là yêu cầu hoàn hảo, quá khó khăn.

Tuy nhiên, cô là một người cha từ bi, có thể bao dung cho đứa con trai quý tộc như thiên nga, có những tật xấu nhỏ không gây hại như kén ăn.

"Vậy tôi đi nấu cơm trước." Hạ Mộ tranh thủ thời gian đi vào bếp.

Tống Phục Hành nghe vậy liếc nhìn cô, mơ hồ nhận thấy cô có một sự hưng phấn đặc biệt.

Hạ Mộ vào bếp, bê tất cả rau củ trong tủ lạnh ra, rồi tìm kiếm công thức nấu ăn trên mạng.

Trên mạng có rất nhiều công thức, đa dạng, đủ mọi loại.

Hạ Mộ tìm vài món, cầm dao lên nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, quá lâu không vào bếp, có cảm giác tay nghề bị "chai sạn" đến mức sắp "lật xe" vậy.

Bên cạnh bỗng có người nói: "Sao vậy?"

Hạ Mộ nghe thấy tiếng động, hoàn toàn không kịp cất điện thoại, bị anh nhìn thấy hết. Cô có chút ngượng ngùng nói: "Tôi xem công thức, làm vài món mới mẻ."

Tống Phục Hành cầm điện thoại của cô, ngón tay khẽ lướt: "Muốn ăn gì?"

"Tôi sao cũng được, anh xem anh muốn ăn gì." Hạ Mộ ra vẻ hiền từ của "cha ốc*"

(* ý chỉ nàng tiên ốc nhưng nữ chính muốn làm ba của nam chính nên thành cha ốc)

"Mấy món này được." Tống Phục Hành nghi hoặc nhìn cô, tiện tay đặt điện thoại xuống, rửa tay xong chuẩn bị vào bếp.

Đây là cơ hội khó có được để "đút cho con trai cưng ăn" đấy!

Hạ Mộ thấy anh định giúp, vội vàng đưa tay cản lại: "Để tôi làm, anh đi ngủ một lát đi, xong rồi tôi gọi anh."

Tống Phục Hành đưa tay lấy con dao trong tay cô: "Không có lý do nào mà khách lại vào bếp nấu ăn cả."

Không phải nói để cô nấu cơm sao?

Vậy nếu là anh tự nấu cơm, vậy cô đến đây làm gì?

Hạ Mộ liếc nhìn anh, anh đang nhìn vào công thức trên điện thoại, lấy những nguyên liệu cần thiết từ một túi rau lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!