Đêm buông dần, tầng tầng lớp lớp màu xanh biếc nơi chân trời tựa như một bức tranh thủy mặc thiên nhiên.
Khách sạn Morphia được thiết kế theo phong cách điền trang cổ điển Châu Âu, trang trọng và tao nhã. Những người đến đây đã bắt đầu so đo thể diện ngay từ bên ngoài, xe sang nối đuôi nhau, hiếm hoi lắm mới có người đi taxi.
Hạ Mộ bước xuống taxi, thu hút không ít ánh nhìn. Bạn học phất lên rồi, buổi họp lớp cũng vì thế mà được tổ chức hoành tráng, chuyện ăn uống lại thành ra như một bữa tiệc lớn.
Xung quanh ai nấy đều diện váy dạ hội, váy tiểu thư, bộ đồ thường ngày của cô có vẻ hơi lạc lõng. Bước vào đại sảnh, cô thu hút ánh nhìn tò mò từ các bạn học.
Tống Gia Thư diện một bộ lễ phục được đặt may riêng từ Paris. Hạ Mộ nhìn lướt qua chiếc váy bồng bềnh có phần khoa trương của cô bạn: "Hai đứa mình tham gia cùng một buổi họp lớp hả?"
Tống Gia Thư nhìn thấy cô cũng ngớ người, dường như không thể tin cô lại đến như vậy: "Cậu cứ thế mà đến hả? Cậu không xem họ đặt chỗ ở Morphia à? Cậu ăn mặc thế này không sợ bị người ta vây xem như động vật sao?"
Hạ Mộ thờ ơ: "Con người cần thoát ly khỏi những thứ trần tục để nhìn vào thực tế. Giờ đây, ngoài tiền ra, mọi thứ đối với tớ đều là phù du."
Tống Gia Thư: "…" Đúng là rất thoát ly khỏi trần tục…
Tống Gia Thư vòng tay qua vai cô, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ tiểu thư khuê các của mình: "Lại đọc chân lý triết học rồi, đừng đọc những thứ vô nghĩa đó. Chân lý trên đời này chỉ có ba chữ thôi, đó là có tiền tiêu, tiêu tùy thích, tiêu hết mình."
"Đó là chín chữ…"
"Có phải Hạ Mộ không?" Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tay cầm ly rượu vang đỏ bước đến: "Nhìn từ xa đã thấy cậu rồi, cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào."
Hạ Mộ không nhận ra anh ta là ai, dù sao thì từ sau khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ cô chưa từng gặp lại.
Tống Gia Thư đã đến trước và nhận ra gần hết mọi người, cô khẽ nhắc nhở: "Vương Nam, cậu ngồi sau cậu ấy hồi cấp ba đó."
Hạ Mộ chợt hiểu ra. Không ngờ cậu bạn hồi xưa hễ nói chuyện là đỏ mặt, giờ lại có thể tự tin trò chuyện với người khác.
Vừa hàn huyên, các bạn học gần đó cũng xúm lại ôn chuyện cũ.
Cửa đại sảnh bỗng trở nên náo nhiệt. Trần Vĩ và Lâm Tê cùng nhau bước vào.
Trần Vĩ trong bộ vest đặt may riêng, trông thật bảnh bao. Lâm Tê diện chiếc sườn xám cách điệu với họa tiết đáng yêu, khiến người ta không thể rời mắt. Đứng cạnh nhau, họ thật sự là một cặp trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Có thể tổ chức buổi họp lớp ở Morphia và bao trọn chi phí cho tất cả mọi người, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết Trần Vĩ giờ đây thành công đến mức nào.
Con người ta thường có xu hướng ngưỡng mộ kẻ mạnh. Trần Vĩ vừa đến, phía bên đó liền trở nên vô cùng sôi nổi, mọi người đều vây quanh.
"Được lắm Trần Vĩ, thảo nào lại đến muộn thế, hóa ra là đi đón nữ thần Lâm Tê của chúng ta!"
Lâm Tê liếc nhìn một vòng nhưng không thấy ai, cô thu lại ánh mắt, trong lòng dường như có chút thất vọng.
Trần Vĩ vội cười giải thích: "Tình cờ gặp ở cửa nên mới cùng vào thôi, tôi làm gì có bản lĩnh đón Lâm Tê chứ."
Nghe lời này là biết Trần Vĩ vẫn còn chút tình cảm với Lâm Tê, có lẽ buổi họp lớp này được tổ chức riêng vì cô ấy.
Dù sao thì hồi cấp ba anh ta cũng từng theo đuổi Lâm Tê, mặc dù Lâm Tê không đồng ý, nhưng hai người vẫn luôn là bạn tốt.
Mọi người không hẹn mà cùng liếc nhìn Hạ Mộ, trong mắt ít nhiều gì cũng có chút đồng cảm. Chẳng phải năm xưa Hạ Mộ từng viết không ít thư tình cho Trần Vĩ sao? Tiếc là không theo đuổi được, giờ Trần Vĩ vẫn còn thích Lâm Tê, ít nhiều gì cũng khiến cô ấy khó xử nhỉ?
Dù sao thì nếu chuyện này xảy ra với mình, chắc chắn sẽ không đến tham dự buổi họp lớp này.
Hạ Mộ đã sớm quên đi chuyện hiểu lầm về thư tình năm đó, người cô thích cũng là một người khác, đương nhiên không biết họ đang nghĩ gì.
Tống Gia Thư không nhịn được mà chậc lưỡi: "Chậc chậc, không biết lại tưởng là hoàng đế dẫn phi tần xuống Giang Nam đấy, cái Trần Vĩ này có đầu óc thật. Mai mốt tớ cũng bảo bố tớ chi tiền tổ chức một buổi cho tớ, thỏa mãn một phen."
Nhìn đúng là có vẻ giống thật. Hạ Mộ không nhịn được bật cười, khi Trần Vĩ nhìn sang, cô cũng gật đầu ý nói cảm ơn, dù sao cũng là anh ta mời khách, nên bày tỏ lòng biết ơn.
Thấy đương sự không để tâm, mọi người cũng thu lại tâm lý hóng hớt, nói cười vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!