cô chủ động gọi hai lần, boss chủ động gọi hai lần. Nội dung chủ yếu của cô là báo cáo ăn uống, hỏi thăm đối phương có ăn uống gì chưa; nội dung chủ yếu của Đại boss là xác định thời gian quay về và điều tra mức độ hài lòng của khách hàng sau khi tặng quà năm mới.
Hai bên đều tỏ ra hài lòng với chất lượng mấy cuộc gọi đó.
Trong nhà Sam Sam, Song Nghi nằm bò trên giường, nhìn cô dọn dẹp đồ đạc.
"Cậu đi máy bay à? Trước kia cậu toàn đi tàu mà".
Sam Sam cũng không nói, lặng lẽ lấy di động ra, bấm một tin nhắn nào đó đưa cô bạn xem. Song Nghi xem rồi nói: "Tin đặt vé mà hãng hàng không gửi cho cậu? Cho tớ xem cái này làm gì?".
"Không phải là tớ đặt… hôm trước bỗng dưng gửi đến di động = =".
"Ôi trời… ngang ngược quá, ham muốn kiểm soát mạnh thật". Song Nghi bưng mặt, trong đôi mắt, sao nhiều đến nỗi sắp rơi cả ra ngoài.
Sam Sam ngậm miệng, quyết định không nói cô bạn biết sau tin nhắn đó còn có điện thoại của ai kia có ham muốn kiểm soát mạnh, ra lệnh cho cô xuống máy bay rồi không được chạy linh tinh, bắt buộc phải ở sân bay đợi chuyến bay của anh hạ cánh.
Song Nghi mê mẩn một lúc: "Tớ hỏi này, về rồi có dự định gì?".
"Ừm, đầu tiên phải trả lại tiền vé máy bay cho anh ấy". Sam Sam thực thà nói ra suy nghĩ của mình.
Song Nghi chỉ muốn đập đầu, ú ớ nói: "Cậu không thấy là trả tiền hay gì đó thì rất mất hứng hay sao?".
"Nhưng tớ cũng không thể lợi dụng người khác". Sam Sam rất kiên trì.
"Đương nhiên phải trả tiền rồi, nhưng Cậu không thấy là cậu làm thế thì rất lạnh lùng à? Cậu nghĩ boss nhà cậu lại thiếu hai mươi tờ giấy này hay sao? Cậu không thể dùng cách khác hả?".
"Vậy… vậy phải làm sao?". Sam Sam đần mặt, bị Song Nghi nói thế, cô cũng thực sự cảm thấy rằng cầm một xấp tiền đưa cho boss là rất ngố.
"Chẳng lẽ cậu không biết rằng Tết xong là đến ngay lễ Tình nhân? Cậu không biết mua đồ tặng người ta à?".
Song Nghi tức tối. Cô nàng là một tiểu thuyết gia tình yêu, tại sao lại có một người bạn thiếu EQ như thế được chứ!
Dưới kế sách của Song Nghi, hai người ăn mặc gọn gàng ra ngoài, đi thẳng đến khu mua sắm hàng hiệu của thành phố.
Trên đường đi, Sam Sam cứ nhíu mày suy nghĩ gì đó, Song Nghi tưởng cô đang nghĩ nên mua gì, kết quả là khi sắp đến nơi, Sam Sam túm lấy cô, nghiêm túc nói: "Song Nghi, tớ nghĩ rồi, chúng ta không thể mua đồ hai ngàn tệ được, cậu nghĩ xem, hai ngàn tệ là tớ nợ anh ấy, nếu chỉ mua hai ngàn tệ thì không được tính là quà, mà là trả nợ, nên chúng ta mua hai ngàn rưỡi tệ đi…".
Song Nghi bất lực liếc cô một cái, nhanh chóng gọn gàng kết thúc cuộc trò chuyện. "Tiết Sam Sam, câm miệng!".
Hai người dạo một vòng trong khu mua sắm, phát hiện ra mua quà cho đàn ông đúng là rất khó, đặc biệt là người như Phong Đằng.
"Hay mua một cây bút máy?". Sam Sam đề nghị.
Song Nghi: "Cậu có thể quê mùa hơn nữa không?".
"Hay thắt lưng da?".
"Cũng không được, quá dâm đãng…".
"Tại sao lại… dâm đãng…".
"Người ta nói đàn ông tặng phụ nữ quần áo là để cởi nó ra, vậy cậu tặng boss nhà cậu thắt lưng da là để làm gì…". Song Nghi cười hề hề: "Nữ chính trong quyển sách trước của tớ vì bất hạnh tặng thắt lưng da mà bị nam chính tưởng là đang viện cớ, ngay chương đầu tiên đã ăn sạch".
"… Song Nghi, cậu viết tiểu thuyết sex đó hả?".
Hai người dạo vòng vòng hết hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mua được món quà vừa ý. Hôm sau nữa, Sam Sam mang theo món quà hai người dày công chọn lựa, trị giá 2.580 tệ, lên máy bay về lại thành phố S.
Máy bay hạ cánh lúc ba giờ hơn chiều, còn máy bay của boss sẽ hạ cánh sau một tiếng nữa ở cùng sân bay, nên Sam Sam xuống máy bay rồi kéo lê hành lý đến thẳng quán café hai tầng đối diện với sảnh đón khách của sân bay.
Đó là do boss đã ra lệnh, bắt cô phải ở đây đợi anh để cùng đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!