Cô vội vàng khai báo thật thà, chủ động lôi di động ra định gọi cho A Giai, ai ngờ vừa sờ túi áo khoác lại không thấy điện thoại đâu. Cô thấy hoảng lên, lục tìm lung tung, kết quả vẫn không tìm ra, hơn nữa ngay cả ví tiền cũng biến mất.
Lúc nãy trong siêu thị mua đồ vẫn còn mà, sao chớp mắt đã biến mất rồi. Lẽ nào lúc nãy vội vội vàng vàng nhét vào túi nên rơi mất?
Sam Sam bỗng thấy mình thật ngu ngốc.
Lần này thì xong đời, tiền này thẻ này vé tàu này, tất cả đều ở trong ví cả. Không có vé tàu thì không tài nào chứng minh được cô là khách đi tàu cả. Tuy chứng minh nhân dân được đặt trong hành lý theo thói quen nên không bị mất, nhưng dường như nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh cô không phải tội phạm chuyên nghiệp thôi.
Hơn nữa phải đền tiền cho người kia nữa.
Sam Sam hoảng loạn giải thích rối rít: "Tôi thật sự không biết là vé giả mà".
"Nguồn gốc? Tôi giúp bạn trả vé, cô ấy vốn định về quê, sau đó quyết định đi Hải Nam nên đưa vé cho tôi, nhờ tôi giúp trả lại".
"… Tôi không biết cô ấy mua ở đâu, bây giờ không tài nào liên lạc được, di động của cô ấy tôi không nhớ số".
"Công ty? Tôi là nhân viên của công ty Phong Đằng, đúng! Tôi có công việc, tại sao phải rảnh rỗi đi làm giả vé chứ". Sam Sam cuối cùng cũng tìm ra chứng cứ có sức mạnh.
Công ty Phong Đằng rất nổi tiếng ở thành phố S, hai viên cảnh sát nhìn nhau, hỏi: "Cô định chứng minh thế nào?".
Phong Đằng.
Tên của Đại boss nhảy vọt ra trong đầu cô, cô nhớ số của anh, nhưng… làm sao lại để anh biết chuyện mất mặt này được.
Sam Sam bất giác bỏ anh qua một bên, đầu óc rối bời suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi nhớ số của một đồng nghiệp".
Số của A May rất dễ nhớ, Sam Sam gọi cho A May bằng số của đồn cảnh sát, cũng may cô nàng không tắt máy nên đã gọi được.
"A lô, xin chào".
"A May, tớ là Sam Sam". Sam Sam cuống quýt hỏi: "Bây giờ cậu còn ở thành phố S không?".
"Sam Sam? Còn, sao cậu lại gọi số này? Bây giờ chắc cậu lên tàu rồi hả?".
"Chưa, xảy ra chút chuyện rồi".
Bên A May hơi ồn ào, còn cả tiếng nhạc, hình như đang tiệc tùng gì đó, Sam Sam cũng mặc kệ, vội vàng kể mọi việc lại, rồi vô cùng hổ thẹn và ngượng ngùng, cô nói: "A May, bây giờ cậu có rảnh không? Nếu không bận thì có thể mang chứng minh nhân dân đến một chuyến không, tớ đang ở đồn cảnh sát XX".
"Đợi đó". Hình như cô nàng đang bàn bạc gì với ai, rồi nhanh chóng quay lại nói: "Sam Sam cậu đừng lo, chuyện nhỏ, tớ đến ngay".
Cảnh sát thấy cô liên lạc được nên tạm gác cô sang một bên để xử lý việc khác. Sam Sam cuối cùng cũng hơi yên tâm, thoải mái được một chút lại thấy vừa đói vừa mệt, sức cùng lực kiệt, vốn dĩ là sung sướng vui vẻ về nhà, bây giờ tàu đã đi mất, cô lại ở trong đồn cảnh sát gặm bánh mì khô không khốc.
Cũng may có một nữ cảnh sát tốt bụng, rót một ly nước nóng đem đến cho cô mới khiến cô tỉnh táo lại.
Cô lặng lẽ ăn xong, ngồi thẫn thờ một lúc rồi nhớ ra gì đó, mượn điện thoại cảnh sát gọi vào điện thoại mình. Quả nhiên máy đã tắt, Sam Sam biết chắc sẽ không tìm lại được nên càng rầu rĩ hơn.
Đợi khoảng một tiếng, cuối cùng đã có người tới, nhưng không phải A May mà là trợ lý Phương.
Anh trợ lý vẫn áo quần chỉnh tề như trước, nụ cười rạng rỡ. Sam Sam đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: "Trợ lý Phương, sao lại là anh?".
Trợ lý Phương mỉm cười giải thích: "Lúc cô gọi điện thoại thì A May và tôi đang dự tiệc, hôm nay A May uống hơi nhiều nên không thể để cô ấy đến đây".
"Ồ, xin lỗi, làm phiền mọi người quá". Sam Sam xấu hổ nói.
Trợ lý Phương an ủi: "Không sao, cô yên tâm, một lát sẽ về được thôi".
Sam Sam gật đầu.
Cũng không biết anh ta làm thế nào mà rất nhanh, anh chàng mua vé giả kia đã hài lòng rời đi với số tiền bồi thường gấp đôi, người ta đã không truy cứu, cảnh sát chắc cũng thấy Sam Sam vô tội nên cũng mở lượng khoan hồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!