Trí nhớ dừng lại mùa hè mười năm trước, Thiên Thiên vẫy vẫy đầu bỏ qua cảnh tượng biệt ly gây cho nàng đau buồn, rất nhanh lại là 1 người không có tim không có phổi: "Còn sống mỗi một ngày đều thật vui vẻ, không uổng công đời này sống một lần." Lại là 1 cô gái theo chủ nghĩa tích cực lạc quan.
Đại khái là Bạch y như phong giọng nói rất giống đại ca mắt lé kia, Thiên Thiên đột nhiên đối với hắn sinh ra một loại cảm giác thân cận, cười cười trêu ghẹo nói:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] : "Không biết Bạch y huynh bình thường nhìn người có phải hay bằng nửa con mắt?"
Bạch y như phong qua một hồi lâu mới trả lời, giọng nói mang theo hương vị đùa giỡn:
[Bạch y như phong]: "Không sai, làm sao muội biết."
Thiên Thiên chạy đến ben cạnh Bạch y như phong, bạch y sử dụng kỹ năng dáng người xoay tròn vài cái chung quanh tiểu quái bị ngược chết thành mảng lớn, trên màn hình số kinh nghiệm bay lên làm Thiên Thiên có nhiều sảng khoái.
Vừa nhặt vàng và đồ, 1 tay lại tán gẫu với Bạch y như phong, bởi vì vừa rồi câu nói kia làm Thiên Thiên đối với hắn mở rộng lòng người lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài nhắc tới chuyện khi mình còn bé:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] : "Khi còn bé có quen 1 người ca ca có vẻ giống huynh, giọng nói cũng có vẻ giống…."
Nam tử bạch y dừng tay xoay người nhìn Thiên Thiên đánh Ba Tư, thật lâu khung tán gẫu xuất hiện vài mặt tươi cười
[Bạch y như phong]: "Muội cũng rất giống 1 người."
Thiên Thiên không hiểu hỏi lại:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] : "Giống ai?"
Bạch y như phong nở nụ cười:
[Bạch y như phong]: "Đây là 1 câu nói rất nhiều con trai lần đầu gặp mặt đối với 1 cô gái mình ngưỡng mộ sử dụng."
Thiên Thiên sửng sốt mấy giây mới phản ứng, đỏ mặt gõ ra một hàng chữ lại xóa bỏ, sau đó không biết nói cái gì tốt, cuối cùng phát hiện mình rõ ràng bởi vì bị một người chưa từng gặp mặt vì 1 câu nói mà thẹn thùng… đây là báo trước gì thế…không ổn không ổn… cực kì không ổn.
Tiếp tục giả vờ ra vẻ điềm nhiên như không:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] : "Ha ha, phải không, ha ha." Thiên Thiên đột nhiên liền nghèo vốn từ.
Bạch y như phong ở phía trước đánh quái vật, Thiên Thiên không hiểu sao cảm thấy an tâm, càng ngày càng có cảm giác quen thuộc không tự chủ cứ vậy tới.
Đại ca ca kia nói đi mua cây dù sau khi trở về cùng nàng thật lâu mới nói, nàng lần đầu tiên nghe hắn nói với người khác nhiều như vậy, mà chính là Thiên Thiên hiếu kỳ không có chuyện gì mà hắn liền theo mình chạy.
Khi nàng khóc khóc mệt sắp ngủ một khắc kia giống như nghe thấy 1 giọng nói trầm ổn không giống số tuổi của 1 đửa trẻ:
"Cô ấy là cô của anh…"
Thiên Thiên lúc ấy ngủ rất ngon, tỉnh lại đã tại trong nhà mình nhưng từ đó về sau nàng không còn gặp qua hắn, nghe hàng xóm nói hắn đi Anh ở cạnh với cha mẹ. Thiên Thiên có chút mất mát vì hắn không chào mà đi nhưng là khi ấy tuổi còn bé nàng cũng mau quên đi.
Về sau có người nói cho Thiên Thiên là ba hiện giờ cũng thành người thân thích với ca ca hàng xóm ấy Thiên Thiên không phải là người thích giận lây người khác biết rõ sau cũng không có chán ghét nhiều, cùng lắm thì có chút kinh ngạc, khó trách lúc ấy cô kia sẽ vẻ mặt khẩn trương đuổi theo ca ấy.
Không nghĩ tới mười mấy năm qua đi về cái an ủi của ca ca mắt lé ấy mà trí nhớ của nàng còn rõ ràng thế Thiên Thiên cảm thấy nhất định là gần đây quá mệt mỏi làm mình có ảo giác nhớ lại nên lúc này mới đột nhiên nhớ tới những chuyện này.
[Bạch y như phong]: "Muốn ta chơi với muội trò tự sát sao?" Bạch y như phong đột nhiên nói tới đây một câu.
Thiên Thiên vừa nhìn chính mình đứng bên vách núi ngắm nhìn phương xa, nhìn rất giống phần tử tự sát tự trách mình trong quá trình chơi còn phân tâm:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] : "Không không không…muội là cảm thấy nơi này phong cảnh rất đẹp mắt… ha ha ~ "
Bạch y như phong đến gần cạnh Thiên Thiên cũng hướng cùng hướng với Thiên Thiên nhìn:
[Bạch y như phong]: "Game này hình ảnh là rất đẹp mắt ."
Đại khái là nơi này phong cảnh mang theo vẻ nhàn nhạt bi thương, Thiên Thiên nhịn không được phát một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!