Đến bệnh viện vẫn là bác sĩ trẻ tuổi lần trước trị bệnh cho Thiên Thiên lần này Thiên Thiên bị lăn qua lăn lại không ít mãi cho đến bị ở trên giường bệnh Thiên Thiên mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Gặp bác sĩ vẻ mặt nhẹ nhàng, nàng mới biết không chết được, cũng yên tâm ngủ.
Trong mơ tựa hồ có ngón tay từ trên trán nàng lướt qua, có người thay nàng đắp chăn.
Khi mở mắt ra BOSS đại nhân ở trước mặt Thiên Thiên, Thiên Thiên cho là mình mộng nhắm mắt lại lại mở ra, vẫn là mặt BOSS chỉ bất quá lần này khẽ mỉm cười, mê chết người mừng rỡ hiếm thấy.
"Ngủ đủ rồi? Có thể ngồi dậy sao?"
Thiên Thiên giật giật thân thể quơ quơ đầu, đầu óc từ từ thanh tỉnh, cảm giác sảng khoái tinh thần nha.
Phương thức chữa bệnh đông tây kết hợp đúng là quá tốt, đánh một giấc liền thấy tinh thần toả sáng, Thiên Thiên cảm giác mình lúc này có thể lao ra đánh chết châu chấu cả bầy là đằng khác
Ngồi thẳng người: "Báo cáo tổng tài, ngủ đủ !" Ha ha cười hai tiếng:
"Xem, có thể dậy." Sau đó phát hiện đã tối đi, thiếu chút nữa đã bất tỉnh Thiên Thiên bị Lăng Phong ôm vào trong ngực.
Chỉ trích: "Mới vừa truyền nước xong vội vã như vậy làm gì, nằm đi."
Thiên Thiên mặt tái nhợt thành khuôn mặt đỏ.
Ôm như vậy như thế nào nằm đây?
"Cái kia… tổng tài…"
"Thôi, cho em mượn bả vai dựa trong chốc lát, khi nào đỡ thfi nói anh đưa em về nhà."
Thiên Thiên cảm động đến nước mắt nước mũi chảy ra.
Bất quá trên mặt chỉ là hình dung tiết mục ngắn, khụ khụ, trên thực tế Thiên Thiên đang tìm cách có nên hay không nhân cơ hội làm cho tổng tài chi trả tiền chữa trị.
Bởi vì cái bệnh viện này tiền chữa trị thật sự là quá mắc. ~~~~ ( _ )~~~~
"Không cần lo lắng." Trên đỉnh đầu giọng BOSS vang lên trầm thấp, làm cho lòng người an tâm.
Lúc này Thiên Thiên thật lòng cảm động, ngửa đầu, mắt lấp lánh:
"Thật vậy chăng…. này thật sự là rất cảm tạ tổng tài, tỏng tài ngài là người tốt." Trước là nàng tiểu nhân.
"Trừ vào tiền lương tháng này là được." BOSS không nhanh không chậm bồi thêm một câu.
$&*&* $%… …
Thiên Thiên thật là muốn nổi bão tố nói tục.
"Kia tổng tài, không biết có thể hay không để cho vị bằng hữu kia đến xem em có thể ra viện được chưa?" Đã thay bằng một khuôn mặt tươi tắn.
"Cái này có thể có."
Cảm động đến rơi nước mắt: "Cảm ơn tổng tài."
"Không cần khách khí, đây là phúc lợi xứng đáng của nhân viên Lăng thị."
Tổng tài thực hắc! Lúc này vẫn không quên trên mặt mình dát vàng.
"Khụ khụ ~ tôi có thể đi vào sao?" Thẩm Tần vội ho một tiếng thẳng đi đến một chút không muốn trưng cầu ý kiến của người trong cuộc, trên mặt cũng không có thấy chuyện người ta ấp ấp ôm ôm thâm tình nhìn nhau mà lúng túng, ngược lại làm cho Thiên Thiên liên tục tựa ở trong ngực Lăng Phong lúng túng xấu hổ vô cùng.
Thẩm Tần tới đây lại ho khan một tiếng ý bảo Lăng Phong "Thả người ", giơ giơ trong tay ống nghe bệnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!