Chương 9: Vụ án khó nuốt

Bình thường, cô thường thấy các cô em gái không thích anh trai mình cưới vợ... vì nghĩ như vậy sẽ bị anh trai cho ra rìa! Nhưng cô thì khác, cô không hề có những suy nghĩ như vậy... Sở dĩ cô thích đeo bám anh trai là vì khi anh ấy đi làm rồi, cô ở nhà một mình rất buồn!

Vậy cho nên khi anh trai cô cưới vợ rồi, cô sẽ có chị dâu... sẽ có người chơi với cô thôi mà?

Cho nên, cô muốn anh trai cưới vợ!

Hoắc Vĩ Triệt bị lời nói cùng vẻ mặt của em gái làm cho giật mình... cô em gái này của anh...

- Vậy nếu anh cưới vợ rồi, không còn thương em nữa, rồi người chị dâu đó còn ức hiếp em thì sao?

Kéo khoé môi, Hoắc Vĩ Triệt nhéo nhéo má em gái, giở giọng.

- Không sợ, bởi vì em tin tưởng anh hai, tin vào sự lựa chọn của anh...

Đúng vậy a~... cô tin ảnh trai sẽ không bỏ rơi đứa em gái này, cũng tin ảnh ấy sẽ tìm được một người chị dâu thật tốt!

Hoắc Vĩ Triệt cười cười, không nói... Nếu em gái anh đã muốn anh lấy vợ như vậy, thì anh cũng không thể làm cô bé thất vọng!

Cho nên... phải.......

Tại một nhà hàng Đức sang trọng, Hoắc Vĩ Triệt đi vào liền đảo mắt nhìn quanh, thấy đối tượng cần tìm liền cất bước đi tới một chiếc bàn gần cửa sổ...

- Hoắc tổng ngài đến rồi... mời ngài ngồi!

Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ có phần thô kệch, ông ta vừa nhìn thấy Hoắc Vĩ Triệt liền đứng lên từ trên ghế, hướng anh nở nụ cười nịch nọt và làm động tác mời...

Không có lập tức nói câu nào, Hoắc Vĩ Triệt rất là ung dung ngồi xuống đối diện người đàn ông, bắt chéo chân... Trên khuôn mặt cũng không còn biểu cảm ôn nhu, cưng chiều khi đối diện với Hoắc Thiên Lam. Mà hiện tại, trên khuôn mặt anh tuấn không có lấy một tia cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén!

Và đó cũng chính là con người thật sự của Hoắc Vĩ Triệt mà người ngoài biết về anh.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn trực diện vào mắt của người đàn ông trung niên kia khiến ông ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Người đàn ông kia gắng gượng nở nụ cười lấy lòng:

- Hoắc tổng, ngài có thể xem xét lại bản hợp đồng một chút được không, tôi thấy như vậy không ổn cho lắm!

Nói xong, ông ta còn đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt Hoắc Vĩ Triệt... Nhưng Hoắc Vĩ Triệt lại dường như ghét bỏ, anh nhíu mày:

- Tần Nguyên!

- Dạ!

Tần Nguyên, cũng chính là trợ lý của Hoắc Vĩ Triệt, vẫn luôn im lặng đứng lưng anh, nghe gọi tên, cậu ta liền hiểu ý, đáp lại một tiếng liền cầm lấy tập hồ sơ lên xem...

- Hạ tổng, ông có phải là quá tham lam rồi hay không, cả điều khoản như vậy mà còn sửa lại, chẳng lẽ ông không muốn hợp tác với Hoắc thị chúng tôi nữa sao?

Dẫu biết có lắm kẻ lòng tham không đáy, nhưng cái tên Hạ Tẫn này lại tham lam vô sĩ tới độ này, lại còn chọn đối tượng là Hoắc Thị! Chẳng lẽ ông ta tham lam đến ngu ngốc rồi không? Bấy nhiêu lợi nhuận rồi mà còn không chịu?

Nhìn nụ cười khinh bỉ, cùng với giọng điệu không khách khí của Tần Nguyên, sắc mặt Hạ Tẫn chẳng mấy chốc trầm xuống:

- Trở lý Tần, cậu không thấy lời của cậu có phần hơi quá rồi không? Hơn nữa Hoắc tổng còn chưa nói thì cậu nói cái gì chứ?!

- Hạ...

Tần Nguyên vừa mới nói được một chữ, Hoắc Vĩ Triệt đã đua tay lên ra hiệu cho cậu ta im lặng... Anh cuối đầu lặt xem từng trang một trên tập hồ sơ trước mặt, ngẩng đầu nhìn Hạ Tẫn, cười lạnh:

- Hạ tổng, tôi phải công nhận, dự án của ông có thể giúp Hoắc thị kiếm được lợi nhuận không nhỏ! Tuy nhiên, ông chỉ để dự án, còn chi phí và quá trình thực hiện thì hết 85% là do Hoắc thị làm... 40%, cái giá này có phải quá cao rồi không?

- Nhưng mà Hoắc tổng, ngài cũng biết, ngoài Hoắc thị ra thì cũng có không ít tập đoàn mà tôi có thể hợp tác, cái giá này là thích hợp nhất rồi!

Hạ Tẫn đã vô tình quên mất mục đích ban đầu của ông ta, cũng quên luôn lúc nãy bản thân co ro nịnh bợ Hoắc Vĩ Triệt như thế nào! Trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất, cùng với bản tính cũ, giờ phút này nói chuyện với Hoắc Vĩ Triệt không khách khí nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!