Chương 6: Tuyệt đối giấu kín!

Ngày nghỉ phép sau cùng, cũng là ngày mà Trịnh Diệp gọi là nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc... Mà sau ngày nhàm chán đó, Trịnh Diệp lại bắt đầu trở lại công việc quen thuộc của cô, cùng với đồng nghiệp mới, môi trường mới!

- Đây đây, giới thiệu với mọi người một chút!

Lâm Dương mở cửa phòng của đội cảnh sát hình sự ra... Vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của các thành viên bên trong.  Khi thấy mọi người đều quay lại chào và nhìn ông, ông liền chỉ vào Trịnh Diệp và nói:

- Cô ấy là thượng uý Trịnh Diệp, vừa chuyển từ thành phố A về... Từ hôm nay cô ấy sẽ làm việc cùng chúng ta!

- Chào mọi người, tôi là Trịnh Diệp, rất vui được làm việc với mọi người!

Trịnh Diệp nở nụ cười tươi, hướng tới các đồng nghiệp gật đầu...

Những người đồng nghiệp của Trịnh Diệp ai cũng nghiêm mặt, chỉ gật đầu chào hỏi như có lệ...

- Được rồi, mọi người làm quen đi... Tôi còn có việc!

Nói xong, Lâm Dương nhìn thoáng qua Trịnh Diệp một cái rồi mở ra đi ra.

Trịnh Diệp nhìn thái độ nghiêm túc quá mực của các đồng nghiệp mới mà cảm thấy khó hiểu... Cô cảm thấy kì quái đưa mắt nhìn xung quanh, này... đám người này...?

- Oa... nhìn xem, phòng chúng ta từ  hôm nay có thêm một đại mĩ nhân này! Sau này sẽ không còn nhàm chán nữa rồi...

Trịnh Diệp vốn muốn mở miệng xua tan cảm giác kì quái hi hữu... Song, cô chưa kịp nói, đã có một đồng nghiệp nam mang ánh mắt long lanh, xít xoa đến gần Trịnh Diệp.

- Này này tránh ra... hì hì, em là Vân Thi, chị có thể gọi em là tiểu Thì! Chị Diệp, em có thế gọi chị như thế không?

Ngay khi anh chàng kia còn chưa đến gần được Trịnh, đã bị một cô gái nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn Trịnh Diệp không thương tiếc giơ tay đẩy qua một bên... nhanh nhẹn tự nhiên giới thiệu chính bản thân!

Trịnh Diệp dù có hơi ngơ ngác, như cũng theo phản xạ tự nhiên gật gật đầu:

- À được, chào em!

- Ấy ấy... tiểu Diệp xinh đẹp... em đừng có để con bé này lừa đấy! Không khéo lại bị nó chơi khăm thì khổ!

Lại thêm một người đàn ông khác, nở nụ cười như lãng tử, liếc nhìn qua Vân Thi... sau lại đảo ánh mắt sang Trịnh Diệp. Tốt bụng nhắc nhở.

- À à...

Này này... mấy người này thay đổi biểu cảm cũng quá nhanh đi? Còn nữa, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Một người đàn ông khác nhìn có vẻ chuẩn mực hơn nhiều, ngũ quan cũng thuộc hàng anh tuấn... Đều quan trọng là, biểu cảm trên mặt anh ta cũng không có biến đổi nhanh như ba người vừa mở miệng!

Anh ta thấy Trịnh Diệp có vẻ ngơ ngác như vậy, lắc lắc đầu đi tới...

- Thôi thôi được rồi, mấy anh chị đừng doạ người nữa...

Khẽ liếc qua ba người nọ, anh ta nghiêm giọng, lập tức ba người không nhí nhố nữa, thấy thế, mới vừa lòng hướng Trịnh Diệp:

- Chào cô, tôi là Lục Thành, là phó phòng ở đây, có gì không hiểu cô cứ tìm tôi!

- Vâng, tôi nhất định sẽ!

Trịnh Diệp nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô cười nhẹ đáp lại.

Lục Thành không khỏi nhìn Trịnh Diệp nhiều thêm một chút... sau đó liền chỉ tay vào từng người một trong phòng:

- Đây là Thẩm Dinh, cậu ấy bình thường hay quá phận và linh tinh một chút, nhưng trong công việc rất giỏi... Cô ấy là Vân Thi, đừng nhìn nhỏ nhắn xinh xắn thế kia mà xem thường... chết chắc đấy! Tên này là Mặc Phong, là tay thiện xạ của đội... Còn một thành viên nữa vẫn chưa tới!

- Được rồi phó phòng... xong việc của anh rồi! Trịnh Diệp à, đừng nghe anh ta nói bậy, em có bạn trai chưa vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!