Chương 47: Nghỉ phép gặp cướp

Chậm rãi đi vào trong nhà, chưa tới cửa lớn cô đã nghe âm thanh từ bên trong truyền ra...

- Không hổ là danh là lão tướng chinh chiến lâu năm! Tài nghệ của Trịnh lão gia đây thật khiến tôi khâm phục... không giống như người nào đó chỉ biết dựa vào hậu bối!

Không thể nghi ngờ chính là giọng của Dương lão gia, câu đầu tiên chính xác là một câu khen ngợi. Nhưng câu sau thì lại là một câu có hàm ý...

- Nè, cái lão già kia, ông là có ý gì?

- Ý gì thì ông tự hiểu!

Dương lão gia chẳng có chút gì gọi là khách khí mà đáp lại.

- Ông...

- A... ưm... sao lần nào gặp hai người thì hai người cũng cãi nhau như vậy? Không chán sao?

Lạc lão gia muốn lên tiếng, tuy nhiên đã bị tiếng hấn giọng và âm thanh trong trẻo từ bên ngoài truyền vào cắt ngang.

Trịnh Diệp thông thả từ bên ngoài đi vào, xong lại xem như chưa có nói gì mà rất lễ phép chào từng người. Rồi lại rất tự nhiên mà ngồi xuống đối diện Trịnh lão gia, vừa vặn ngồi kế Lạc lão gia...

- Nè, nha đầu, ông cứ tưởng là con bốc hơi rồi chứ?

Lạc lão gia nhìn thấy cháu gái tới thì tâm trạng tốt hẳn lên, quên luôn tránh cãi với Dương lão gia... Tuy nhiên ông vẫn tỏ ra hời dỗi mà cốc đầu Trịnh Diệp.

- Ui đau, ông lại ức hiếp con nữa rồi... Người ta là bận lo việc quốc gia đại sự cơ mà!

Giả vờ kêu đau xoa xoa cái trán, sau đó thì cô lại nghinh mặt lên kêu ngạo nói...

Cuối cùng thì không khí trong phòng vốn có phần căng thẳng đã bị sự xuất hiện bất ngờ của Trịnh Diệp hoàn toàn thay đổi. Trịnh Diệp không ngừng nói vài câu chọc cười mấy lão già, hoặc thỉnh thoảng trả lời mấy câu hỏi của họ.

Trịnh Diệp có hai ngày nghỉ phép, trong khi đó ngày đầu tiên thì chính là ở Lạc giá buông do lê cùng với ba lão gia tử... Kết quả là tối hôm đó bị Trịnh lão phu nhân ức uất một phen, cuối cùng Trịnh Diệp phải dùng hết ba mươi sáu kế dỗ người già mới thành công!

...

Mặc dù chẳng phải là ngày lễ, cũng không phải là nghỉ... dù chỉ là một ngày như bình thường thì thủ đô của nước Z vẫn luôn luôn tấp nập nhộn nhịp...

Trên đường phố, hay vỉa hè lúc nào cũng là người xe đông đúc hòa mình vào kiến trúc hiện đại của một thủ đô phồn hoa!

Trên vỉa hè, một cô gái trẻ đẹp đang chậm rãi rảo bước, bước cạnh cô còn có một lão phu nhân đứng tuổi, dù là đứng giữa dòng người đông đúc, nhưng khí chất cao quý của họ vẫn không hề bị lấn áp, mặc dù họ chẳng làm bất cứ điều gì, ăn mặc cũng rất giản dị...

- Bà nội à, hôm nay tiểu Diệp sẽ dành cả ngày với bà, bà muốn gì còn nhất định cũng sẽ nghe theo lời bà!

Trịnh Diệp câu tay Trịnh lão nhân tươi cười sáng lạn lấy lòng. Trong khi đó, vẻ mặt của Trịnh lão phu nhân lại không được mấy vui vẻ, bà đảo mắt nhìn sang cháu gái một cái, lắc đầu:

- Xem con kìa, là con gái con đứa mà lại chẳng có tý dịu dàng nữ tính, như thế này thì đàn ông nào mà thích chứ?

Cháu gái bà muốn đáng người có dáng người, muốn ngoại hình có ngoại hình... Xinh đẹp như thế, nhưng cũng có câungười đẹp vì lụa tại sao nó không hiểu chứ?

Nhìn xem, lúc nào ra ngoài cũng là quần jeans, áo phông rồi giầy thể thao, ai mà thích cho nổi?

Trịnh Diệp nghe câu quở trách của bà nội cô, rồi nhìn lại chính mình, cô nhất thời im lặng! Cái gì mà dịu dàng với nữ tính gì ở đây, cô cực kì không có thích mấy từ giống như vậy đâu!

Mà khoan, sao đột nhiên cô có cảm giác lạ lạ thế này... Rất giống những lần sắp bị bà nội cô...

- Được rồi, còn đã nói hôm nay sẽ nghe lời bà thì nhất định phải giúp lời đó!

Nhìn vẻ mặt của Trịnh Diệp, lão phu nhân trầm tư một phen rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn. Còn Trịnh Diệp, lời cũng là do chính miệng cô nói ra, không thể chối bỏ được, vì vậy mà chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bà của cô!

- Bà nội à... chúng ta đến đây để làm gì vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!