Cốc... cốc... cốc...
- Mời vào!
Trịnh Diệp đứng trước cửa phòng làm việc của Lâm Dương, ngay sau khi nghe tiếng thì liền mở cửa bước vào.
- Chào sếp!
- Ừ, là Trịnh Diệp sao, cô ngồi đi!
Nhìn thấy người vào là Trịnh Diệp, Lâm Dương cũng khá bình tĩnh, không có phản ứng gì mấy, chỉ có điều ông ngay lập tức đứng dậy khỏi bàn làm việc rồi đi ra chỗ bàn tiếp khách trong phòng...
- Không biết sếp tìm tôi có việc gì không?
Nhận lấy ly nước từ tay Lâm Dương, sau khi nói tiếng cảm ơn xong cô cũng đi vào chủ đề chính.
- À, cũng không có gì quan trọng... thật ra...
Sau đó Lâm Dương cũng không khách khí mà mục đích tìm Trịnh Diệp tới... Đại khái cũng không phải vấn đề gì quan trọng, chỉ là một vài câu khen ngợi này kia...
- Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi thôi!
Trịnh Diệp không kêu ngạo không siểm nịnh nói, không đợi phản ứng của Lâm Dương, cô nói tiếp:
- Sắp tới đây tôi muốn xin nghỉ phép hai ngày có được không?
Và tất nhiên sau đó Lâm Dương lập tức đồng ý, Trịnh Diệp được nghỉ phép hai ngày liên tiếp... Ấy vậy mà cũng không hỏi nguyên nhân vì sao Trịnh Diệp xin nghỉ phép?
Đúng là.......
Trịnh Diệp làm việc hết ngày ở văn phòng mới rời khỏi...
- Tiểu Diệp!
Trong lúc Trịnh Diệp muốn đi lấy xe thì có tiếng gọi cô. Trịnh Diệp có phần ngỡ ngàng trước âm thanh vừa lạ vừa quen, cô quay lại nhìn thì ngây lập tức không giấu được sự ngạc nhiên...
Chỉ thấy đứng dựa dưới góc cây là một người đàn ông của thân hình cao lớn... Làn da màu mặt chẳng những không làm anh trở nên thô cứng mà lại góp phần tôn lên vẻ nam tính lịch lãm!
Trên người đàn ông chỉ đơn giản một chiếc quần tây cùng với chiếc áo sơ mi trắng được sắn tới khuỷ tay, một bàn tay đút trong túi quần lộ vẻ thong dong, nhàn nhã... Nói chúng thì hình tưởng chẳng khác gì một chàng soái ca bước ra từ truyện ngôn tình!
Trong đôi mắt đen sâu hút của người đàn ông chứa đầy ý cười, vẫn đứng như vậy chăm chú nhìn Trịnh Diệp.
Sau vài giây ngạc nhiên ngắn ngủi, Trịnh Diệp cũng hồi phục tinh thần, nhớ ra người trước mắt là ai, cô liền nở nụ cười... Lúc này người đàn ông kia cũng nhắc chân đi về phía Trịnh Diệp.
- Tiểu Diệp, lâu quá không gặp!
- Anh Thế Minh, lâu quá không gặp anh!
Dứt lời, Trịnh Diệp cũng liền rơi vào một vòng tay vô cùng vững Trãi, cô cũng không có phản kháng mà đưa tay ôm lại anh.....
- Mới có ba năm không gặp mà Tiểu Diệp đã khác như vậy, xém chút nữa anh đã nhận không ra rồi!
Bởi vì ở sở cảnh sát không phải là nơi lý tưởng để trò chuyện, cũng vì vậy mà sau màn chào hỏi thân thiết Trịnh Diệp và Triệu Thế Minh đã vào một quán cà phê để ngồi.
Trong ánh mắt của Triệu Thế Minh vẫn đong đầy ý cười, tay thong thả cầm thìa khuấy cà phê...
- Hì... làm gì có thay đổi bao nhiêu, là do anh đi lâu quá nên mới muốn quên mất em thôi...?
Trịnh Diệp tinh nghịch nháy mắt, bộ dáng lạnh lùng ở sở cảnh sát cũng hoàn toàn biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!