Trịnh Diệp hất cánh tay của tên kia ra, đứng khoanh tay lạnh lùng nhìn đám thanh niên...
Tên vừa bị Trịnh Diệp hắt tay ra, chẳng những không có tí sợ hãi trước dáng vẻ của Trịnh Diệp... Ngược lại, vẻ mặt đang tức giận của hắn ta cũng biến mất, dáng vẻ bỉ ổi nhìn Trịnh Diệp xoa xoa tay, nước bọt cũng thiếu chút chảy ra ngoài...
- Người đẹp đây là muốn gây sự chú ý với bọn anh sao, tốt tốt... Bọn anh đây không có chê miếng thịt ngon đưa tới miệng đâu!
Nói xong, hắn ta còn nháy mắt với đồng bọn, xong cả đám liền phá llên cười.
Rất rõ ràng, lời nói cùng thái độ của Trịnh Diệp không hề làm chúng sợ hay chú ý, cái bọn chúng chú ý chính là vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô...
So với cô gái kia có dáng vẻ ngây thơ, nhỏ nhắn, thì Trịnh Diệp lại xinh đẹp hơn, thành thục nóng bỏng hơn... Và hiện tại, đám thanh niên kia đã hoàn toàn xem cô là miếng mồi ngon trong miệng!
- Chị... chị gì ơi...
Cô gái nhỏ ngây thơ thấy Trịnh Diệp xuất hiện đã vô cùng ngỡ ngàng... Xong, nhìn dáng vẻ mảnh mai của Trịnh Diệp, lại nhìn ánh mắt như lang như sói của đám thanh niên, cô chỉ thấy càng thêm lo sợ, sợ cô làm liên lụy đến ngươi khác...
Trịnh Diệp nắm lấy bàn tay nhỏ run rẩy đặt trên vai cô, quay lại nở nụ cười chấn an:
- Yên tâm, sẽ không sao!
Nói xong, ánh mắt cô hơi đảo đảo để nhìn kĩ cô bé hơn... xem xét một chút, mắt cô ánh lên ý cười...
Với nghề nghiệp của cô đôi khi cũng phải biết thức thời một chút để không ngu ngốc tự chuốc lấy rất rối về bản thân... Cũng phải có mắt nhìn người một chút, cô sau nhiều năm trong nghề cũng tích lũy được không ích kiến thức!
Nhưng cô gái nhỏ đang run sợ kia, nhìn kĩ một chút liền thấy không đơn giản, từ quần áo, đồ dùng trên người cô bé đều là những thứ không dễ tìm được, nói cho đúng là giới hạn số lượng đi!
Dù rằng cô rất hiếm sử dụng những thứ đó, những nga... cũng hiểu biết một chút!
Còn những tên thanh niên này, nhìn cũng thuộc dạng cậu ấm đi... nhưng với những kẻ chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới thì làm sao chịu suy xét như cô?
Dẹp những suy nghĩ không liên quan qua một bên, Trịnh Diệp khoanh tay nhìn đám thanh niên, thách thức:
- Các người không chê miếng thịt ngon, nhưng phải xem có nuốt nổi miếng thịt không nữa!
Muốn đánh chủ ý lên người cô sao, vậy phải xem bản lĩnh của bọn chúng rồi.
- Được lắm, rất mạnh miệng... Vậy để xem một lát nữa cái miệng này khi ở dưới thân bọn tao sẽ rên rỉ mất hôn như thế nào?
Một tên khác có bộ mặt đáng khinh, nhìn chằm chằm vào Trịnh Diệp, liếm liếm môi nói ra những lời thô tục.
- Vậy sao...
Xem ra Trịnh Diệp đã thật sự tức giận, cô không còn dáng vẻ đùa bỡn nữa, mà lạnh mặt xuống...
- Lâu quá không gặp, bác Triệu, bác vẫn khỏe chứ?
Sau khi lạnh lùng buông ra hai chữ với bọn thanh niên, Trịnh Diệp nhấn một dãy số... Sau khi được kết nối, cô liền nhẹ giọng hơn một chút nói.
"Bác vẫn tốt, thế nào, chuyển về đây sao không đến thăm bác"
Đầu dây bên kia ngay lập tức vang lên giọng của một người đàn ông trung niên, ông có khí thái vô cùng chính trực.
Trịnh Diệp đảo mắt nhìn mấy tên kia đang hiếu kì nhìn cô, cười lạnh, nói tiếp:
- Vài ngày nữa con sẽ đến thăm bác... Còn bây giờ bác cho vài người đến trước quán bar U Lam hộ con... có một số người muốn vào thăm bốn bức tường!
Bác cũng biết đấy, con đang nghĩ phép, không tiện bắt người cho lắm!
"Được thôi, con đợi một chút, nhớ cẩn thận đấy, con mà bị thương thì thằng Minh nhà bác rất đau lòng... ha... ha... ha...!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!