Trác Hoàng Diễn vừa ngã xuống được vài giây thì đoàn xe cảnh sát cũng vừa tới. Bọn họ xuống xe nhanh chóng, rồi lại chỉa súng quanh Trác Hoàng Diễn...
- Cô không sao chứ?
Đáng lẽ ra việc đầu tiên Lục Thành quan tâm lúc này chính là tên tội phạm đang bị truy bắt
- Trác Hoàng Diễn kia. Tuy nhiên, anh ta hoàn toàn không làm như thế mà lại nhìn Trịnh Diệp đầu tiên...
- Tôi không sao!
Trịnh Diệp qua loa trả lời, cô không hề nhận ra ánh mắt cùng thái độ quan tâm vượt xa đối với một đồng đội của Lục Thành đối với cô! Mà đúng hơn, mọi sự chú ý của cô đều đã dồn lên người đàn ông đàn nằm dưới đất kia!
Đối với thái độ có phần lạnh nhạt của Trịnh Diệp thì trong lòng Lục Thành không tự chủ được nảy sinh cảm giác mất mát... Nhưng anh ta cũng ý thức được hoàn cảnh hiện tại, vì vậy mà đảo mắt nhìn sang viên cảnh sát đang kiểm tra cho Trác Hoàng Diễn.
- Đối tượng... đã tắt thở rồi!
Kết quả dường như đã nằm trong suy đoán của Trịnh Diệp nên biểu cảm của cô chẳng mấy thay đổi, có đều cô cũng không nói gì mà vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt... Có lẽ là cô đang đợi chờ điều gì chăng?
Khác với sự lạnh nhạt của Trịnh Diệp, thì một vài người khác lại không như vậy... sắc mặt không được tốt cho lắm!
....
Sau khi cảnh sát tiếng hành điều tra, xem xét hiện trường, khoanh vùng xong thì cũng rời khỏi con hẻm... Từ đầu tới cuối, bọn họ cũng không hề hay biết mọi hành động của bọn họ đều không thoát khỏi ánh mắt của một người.
- Tôi muốn biết có chuyện gì đang xảy ra?
Nheo mắt nhìn về con hẻm mới vắng bóng người, Hoắc Vĩ Triệt không nóng không lạnh trầm giọng lên tiếng, và tất nhiên người cần trả lời câu hỏi của anh không ai khác chính là người duy nhất còn lại trong xe ngoài anh
- Tần Nguyên!
Đối với ngữ khí của Hoắc Vĩ Triệt, Tần Nguyên đã quá mức quen thuộc, cậu ta bình tĩnh trả lời:
- Tên đó quả thật rất không đơn giản, hành tung của hắn vô cùng thất thường, khó nắm bắt! Phải tốn không ít công sức thuộc hạ mới nắm được hành tung của hắn, cũng đã giăng bẫy dẫn rồi... Nhưng không ngờ đến phút cuối cảnh sát lại xuất hiện! Kết quả chính là như hiện tại!
Cậu ta thật sự không hiểu, rõ ràng là sát thủ, nhưng cách làm việc lại rất khác biệt... Cứ giống như là...?
Hoắc Vĩ Triệt thoáng trầm tư sau lời của Tần Nguyên, một lát sau anh khép hờ mắt lại, dựa hẳn lưng vào ghế xe:
- Được rồi, trở về đi!
Năng lực làm việc của thuộc hạ mình anh biết rất rõ... hiện tại anh cũng không thể trách họ được! Có trách chỉ có thể trách kẻ đứng trong bóng tối kia... Vốn muốn từ tên bắn tỉa đó điều tra kẻ đứng sau, nhưng xem ra bây giờ phải tốn không ít công sức nữa rồi.
Về việc cảnh sát đột ngột xuất hiện, chắc chắn có nguyên nhân không đơn giản... Ít nhiều chắc chắn có liên quan đến kẻ bí ẩn đứng đằng sau, trong bóng tối thao túng tất cả kia!
...
Tại phòng họp của phòng cảnh sát hình sự của sở cảnh sát thủ đô, trưởng phòng Lâm Dương sau khi nghe báo cáo từ Lục Thành, rồi nhìn một lượt quanh phòng:
- Trong quá trình truy bắt tội phạm, nếu xuất hiện hành vi chống đối thì cũng rất khó tránh khỏi thương tổn! Cái chết của Trác Hoàng Diễn không cần truy cứu thêm. Về việc kẻ đã đánh lạc hướng kia, các anh điều tra được những gì?
- Người đàn ông bị bắt có tên là Thạch Khiêm, theo như lời của anh ta thì bản thân vì hoảng sợ nên mới bỏ chạy theo bản năng. Qua điều tra lý lịch thì anh ta hoàn toàn trong sạch, chỉ là một tên ăn chơi bình thường thôi!
Lần này người lên tiếng là Mặc Phong, nói xong cậu ta cũng cầm một tập hồ sơ phân phát cho những người trong phòng...
Lục Thành đọc sơ qua một lượt bản lời khai, anh ta nhíu mày nói:
- Với kết quả như vậy, e rằng chúng ta cũng không thể tiếp tục giữ người được nữa!
- Vô lý... tại sao lại như vậy chứ! Theo suy đoán của tôi thì chắc chắn Thạch Khiêm có quan hệ Trác Hoàng Diễn. Chứ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!