- Liên lạc với cảnh sát địa phương, cùng với những đội tuần tra gần đây, yêu cầu sự giúp đỡ của họ!
- Rõ!
Sau mệnh lệnh của Lục Thành, Thẩm Dinh ngồi bên cạnh anh ta liền nghiêm túc lên tiếng đáp lại.
Trên khuôn mặt của Lục Thành hiện rõ vẻ ngưng trọng... nếu như lần này không tóm được tên sát thủ đó, thì e rằng sẽ rất khó để có thêm cơ hội nào nữa, nhưng tình hình hiện tại lại có vẻ không được khả quan!
"Tôi là Thượng úy Trịnh Diệp, tôi cần biết rõ về tình hình hiện tại!"
Bộ đàm trên tay Lục Thành bất ngờ vang lên âm thanh, cũng đúng lúc kéo anh ta thoát khỏi trạng thái hiện tại.
- Hiện tại...
Trịnh Diệp tập trung lái xe, trong khi đó cũng rất chú ý tới âm thanh phát ra từ bộ đàm. Sau khi nghe qua tình hình từ Lục Thành, chân mày cô đã có phần nhíu lại... Vài giây sau cô lên tiếng:
- Hiện tôi đang lái xe ngược chiều với các anh... và, chính tôi sẽ chặn tên sát thủ đó lại!
"Không được, như vậy sẽ rất nguy hiểm, cô nên đợi phối hợp với chúng tôi..."
Ngay lập tức, từ bộ đàm liền vang lên âm thanh nôn nóng của Lục Thành, tuy nhiên, Trịnh Diệp không để ý mà chuyên tâm tăng tốc chiếc xe.
- Trịnh Diệp, cô có nghe tôi nói không... Chết tiệt, tôi yêu cầu cô không được tự ý hành động, đây là mệnh lệnh!
Lục Thành nhịn không được chửi một tiếng, có thể thể thấy rõ, hiện tại anh ta đang lo lắng vô cùng.
- Cô ấy lại tự ý hành động nữa sao?
Thẩm Dinh ngồi bên cạnh Lục Thành, tất nhiên là những gì Trịnh Diệp nói anh ta cũng nghe rất rõ ràng. Lục Thành không nói gì, chỉ gật đầu thấy cho câu trả lời.
Cuối cùng, ngoài âm thanh của còi xe cảnh sát vang vọng, thì hoàn toàn không còn bất cứ âm thanh nào khác...
Ở phía trước, chiếc mô tô phân khối lớn vẫn không ngừng phóng như bay trên đường, và có dấu hiệu tăng tốc ngày càng nhanh. Tốc độ của mô tô cũng không tính là nhanh, nếu như đối đầu với những chiếc siêu xe đẳng cấp thì cũng sẽ không tính là gì! Tuy nhiên, xe cảnh sát lại chẳng phải là siêu xe!
Đến một ngã ba, tên lái mô tô nở nụ cười nửa miệng, rồi đột ngột rẽ trái, điều khác thường là, ngày tại lúc đó cũng có một chiếc xe ý hết như vậy, người lái xe cũng có dáng người ý hệt như vậy chạy hướng còn lại cũng là chạy thẳng!
Và đoàn xe cảnh sát phía sau đã bị bỏ lại tùy không quá xa, nhưng do trời tối, với khoảng cách bấy nhiêu cũng không đủ để họ chuẩn kiến được một màn vừa xảy ra. Chỉ là thấy trước mặt có chiếc mô tô kia thì liền đuổi theo mà thôi.
Chặn rượt đuổi kéo dài giằng co thêm một quãng đường không ngắn cũng không dài nữa thì đừng lại, bởi phía trước đã bị một đội cảnh sát dựng rào chắn chặn ngang.
Cũng vì vậy mà chiếc mô tô cũng dừng lại...
- Toàn bộ quanh đây đã bị chúng tôi bao vây, nếu anh muốn sống thì mau bỏ vũ khí đầu hàng đi!
Thẩm Định cấp mình sau sẽ và lớn giọng nói, tuy vậy, người đàn ông lái mô tô đứng trong vòng vây lại không có mấy phản ứng.
Vì vậy Thẩm Dinh đành lập lại lần nữa...
Cuối cùng, lúc này người kia cũng đã xuống xe, liền đưa hai tay ôm đầu ngồi thụp xuống... thấy vậy cảnh sát liền áp sát vòng vây vào!
- Còng hắn lại!
Tay vẫn giữ vững khẩu súng nhắm vào người của người đàn kia, Thẩm Dinh ra hiệu cho một viên cảnh sát khác.
Và chỉ vài giây sau, cảnh sát đã hoàn toàn chế phục được người đàn ông kia, tuy nhiên...
- Sao lại bắt tôi, tôi có tội gì chứ?
Người vẫn im lặng từ nãy tới giờ mới ngốc đầu lên, vùng vẫy phản kháng lên tiếng, nón bảo hiểm trên đầu anh ta cũng đã bị tháo xuống. Người đàn ông có khuôn mặt tương đối góc cạnh, cùng với mái tóc nhuộm đỏ rực, nhìn sơ qua chỉ thấy giống như một tay chơi mà thôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!