Sở Lưu Kỳ ngồi đó nhìn theo bóng dáng của Hoắc Thiên Lam bằng ánh mắt cực kì không cảm lòng... Cô ta cũng không ăn nữa, mà bắt chéo chân, lấy điện thoại ra ấn số...
- Bà nội à, bà bảo con sang đây vun đắp tình cảm với Triệt. Nhưng bây giờ anh ấy lại không có nhà, mà dường như tiểu Lam con bé không thích con, cứ kiếm chuyện đuổi con đi không hà!
Ngay khi điện thoại vừa được kết nối, Sở Lưu Kỳ liền ra vẻ lên tiếng, giọng nói thì chính là đau lòng, ủy khuất cực độ.
...
Đầu dây bên kia không biết nói gì, chỉ thấy Sở Lưu Kỳ nở một nụ cười đắc ý, trong khi nói ra ngữ điệu lại chính là đau lòng không thôi, còn có phần bất đắc dĩ:
- Con có nói là bà nội bảo con sang, nhưng tiểu Lam chỉ để ngoài tai, hoàn toàn không xem lời nói của con ra gì!
...
- Dạ, con biết rồi, bà nội nhớ giữ gìn sức khỏe... Vâng ạ, con hiểu! Tạm biệt bà!
Sau khi tắt điện thoại, thì vẻ mặt của Sở Lưu Kỳ đã đắc ý đến không thể đắc ý hơn. Từ trước đến nay, bất cứ thứ gì cô ta muốn, thì cuối cùng cũng sẽ trở thành của cô ta! Gồm cả người đàn ông ưu tức như Hoắc Vĩ Triệt, cũng không có ngoại lệ!
- Nhìn cái gì mà nhìn, mấy người cẩn thận với tôi đấy! Sớm muộn gì tôi cũng trở thành nữ chủ nhân của định thự này... Tôi mà nghe được một câu chữ nào không tốt về tôi từ miệng các người, thì tôi đuổi cổ cả lũ.
Hừ...
Hiện tại trong phòng ăn vẫn còn ba bốn người giúp việc ở lại phục vụ, cũng chứng kiến hết tất cả thái độ lời nói của Sở Lưu Kỳ, cũng vì vậy mới dẫn đến lời cảnh cáo của Sở Lưu Kỳ. Họ cũng chẳng nói lời nào, chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt cho nhau, xong cũng im lặng.
Còn Sở Lưu Kỳ, sau khi hừ một tiếng, liền cũng đứng dậy, ngoe nguẩy bỏ đi như một con khổng tước kiêu ngạo!
...
Chuyến công tác kèm dù lịch của Hoắc Vĩ Triệt sau bốn ngày ba đêm cuối cùng cũng xong, trưa hôm nay, phi cơ riêng của anh cũng đã hạ cánh xuống sân bay tại thủ đô nước Z.
- Cuối cùng cũng về!
Vừa ra khỏi cổng sân bay, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Trịnh Diệp liền nở một nụ cười vui vẻ. Đối với cô, chẳng có ở đâu tuyệt hơn ở trong đất nước của mình!
Hoắc Vĩ Triệt đi phía trước, sau khi nghe câu lẩm bẩm của Trịnh Diệp thì cười nhẹ, vừa muốn mở lời trêu chọc cô, thì đúng lúc chuông điện thoại vang lên... Vừa nhìn tên hiện thị trên màn hình điện thoại, khuôn mặt đang vui vẻ của Hoắc Vĩ Triệt nhanh chóng trầm xuống, mãi đến khi hồi chuông điện thoại gần kết thúc, anh mới ấn nghe:
- Tôi nghe đây, có chuyện gì không?
...
- Có gì thì nói thẳng luôn đi, tôi không có nhiều thời gian để nghe dạy dỗ đâu!
...
- Tôi biết rồi... và chắc chắn, tôi sẽ xử lý bằng cách khiếnbà vừa lòng nhất!
Nói xong, Hoắc Vĩ Triệt cũng không để cho đầu dây bên kia nói thêm câu gì nữa đã tắt máy.
- Về dinh thự!
Sau khi đã yên vị trong xe, Hoắc Vĩ Triệt liền lạnh giọng ra lệnh. Tài xế thì vẫn như mọi khi chính là Tần Nguyên... Cậu ta nghe giọng của Hoắc Vĩ Triệt cũng hiểu rõ phần nào, liền im lặng gật đầu, phóng xe chạy đi.
Trịnh Diệp ngồi bên cạnh có thể cảm nhận được rất rõ ràng là người đàn ông bên cạnh này đang tức giận đi? Đúng là hiếm thấy à nha, ở bên cạnh anh ta gần một tuần qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này thật sự tức giận.
Còn mọi khi, có ra vẻ tức giận cũng chỉ là hù doạ cô, một chút xíu sau là lại trở thành một kẻ vô sỉ, luôn mang khuôn mặt tươi cười. Không biết có chuyện gì có thể khiến cho anh ta tức giận như vậy?
- Ở nhà có chút chuyện!
Ngay khi Trịnh Diệp còn mới đoán đông đoán tây, thì từ bên cạnh vang lên giọng nói trầm khiến cô giật bắn cả người, phải mở mắt ngơ ngác mà nhìn Hoắc Vĩ Triệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!