Chương 29: Cũng không quá đáng ghét

Sáng hôm sau, Dinh thự Hoắc gia

- Hôm nay anh không định đi làm sao?

Trịnh Diệp vẫn như mọi khi, phong cách ăn mặc đơn giản nhưng đủ để tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, quần bó sát kết hợp cùng áo thun trong cùng áo khoác da ở ngoài, chân đi giày thể thao, tóc cột đuôi ngựa gọn gàng.

Khi cô đi giống như hôm qua đi đến phòng ăn, thì lại thấy Hoắc Vĩ Triệt mặc quần thể thao cùng áo thun đang ung dung đọc báo uống cà phê trên bàn ăn, vì vậy cô liền mở miệng nghi hoặc.

Bởi vì Hoắc Vĩ Triệt mà cô thấy hôm qua khác hẳn hôm nay... Hôm qua lúc này anh ta chính là âu phục chỉnh tề cơ mà, với lại, hôm nay cũng đâu phải ngày nghỉ?

- Không có!

Ngắn gọn, xúc tích, đủ nghĩa là những từ có thể dùng để chỉ câu trả lời của Hoắc Vĩ Triệt. Trịnh Diệp nhăn mày, đưa tay day day trán... thật lòng mà nói, cô cực ghét những kẻ nói đại, nói nhiều!

Nhưng cũng có đôi khi cô cũng không thích những người nói chuyện quá ngắn gọn, điển hình như người đàn ông họ Hoắc đang ngồi trước mặt cô đây!

- Nhưng hôm nay không phải ngày nghỉ?

- Công ty là của tôi, tôi muốn nghỉ thì nghỉ thôi!

Hoắc Vĩ Triệt trả lời với vẻ mặt hiển nhiên. Anh nuôi nhân viên công ty đâu phải bỏ phí, nếu như không có anh ở công ty thì không xử lý được công việc, vậy thì còn nuôi bọn họ làm gì?

Với lại...

Ôi trời, tại sao lại có một tổng tài có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy được chứ? Cô thật không thể hiểu nổi, làm thế nào một người như vậy có thể phát triển được một tập đoàn lớn như Hoắc thị?

Trong lòng Hoắc Vĩ Triệt có toan tính riêng, nhưng Trịnh Diệp chẳng hay biết. Cũng bởi đó cô đưa tay ôm trán, mà không hề nhìn thấy ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt nhìn cô không hề bình thường.

- Em còn thẫn thờ đứng đó làm gì nữa, mau qua ngồi ăn sáng đi!

Hoắc Vĩ Triệt đưa tay gõ gõ lên mặt bàn, nhìn về phía Trịnh Diệp lên tiếng.

Trịnh Diệp nghe vậy, cô lắc lắc đầu, cũng không nói tiếng nào, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Trên thực tế, trong lòng Trịnh Diệp cũng không có cam tâm tình nguyện như thể hiện ở bên ngoài, mà tất cả đều bị Hoắc Vĩ Triệt đe doạ uy hiếp mà thành!

- Tay em thế nào rồi?

Hoắc Vĩ Triệt làm sao mà không nhìn ra được tâm tư không tình nguyện của Trịnh Diệp, nhưng anh lại cố tình như không hay biết, nhìn vào cánh tay trái của cô, lên tiếng hỏi.

Nghe tiếng hỏi của Hoắc Vĩ Triệt, trong lòng của Trịnh Diệp không tự chủ được có một tia ấm áp, âm thanh cũng không quá lạnh lùng như khi nãy:

- Đã không sao rồi, cảm ơn anh đã quan tâm!

- Ừ, hôm nay tôi sẽ ở nhà cả ngày, em có làm gì cứ làm ở đây, có cần báo cáo gì đó, thì gọi người tới!

Hoắc Vĩ Triệt gật đầu, chậm rãi lên tiếng, nói xong cũng không đợi nhìn xem phản ứng của Trịnh Diệp, mà cuối đầu thưởng thức bữa sáng của anh.

Trịnh Diệp lúc này không còn tức giận nữa, mà cảm xúc của cô đã chuyển sang trạng thái mới, đó chính làđơ!

Sau vài giây hồi phục tinh thần, Trịnh Diệp liền chớp chớp mắt nhìn Hoắc Vĩ Triệt, hỏi lại với mục đích xác nhận lời nói của đối phương. Nhưng Hoắc Vĩ Triệt chẳng mảy may nói thêm bất cứ từ nào! Vì vậy, Trịnh Diệp liền làm theo câu châm ngônim lặng là đồng ý!

Sự việc xảy ra tối hôm qua, cô bất buộc phải báo cáo lại lên sở... Nhưng hôm nay Hoắc Vĩ Triệt lại nói không đi làm, cô còn lo không biết làm thế nào vì với tính cách quái dị của Hoắc Vĩ Triệt rất khó để đồng nghiệp của cô có thể bước chân vào cái Dinh thự này được, trong khi cô không thể rời khỏi đây!

Vậy mà anh ta lại chủ động mở miệng...

Thật ra thì... anh ta cũng không quá đáng ghét thì phải?

Bây giờ Trịnh Diệp không biết, sau này cô sẽ cực kì hối hận vì hôm nay đã đánh giá tốt về Hoắc Vĩ Triệt. Cô cũng không biết, sở dĩ hôm nay thái độ của Hoắc Vĩ Triệt như vậy, không đôi co chọc tức cô là vì chuyện cô vì anh mà bị thương tối hôm qua mà thôi!

Và cũng chẳng bao lâu sau... cô sẽ thật sự biết được, hôm nay bản thân đã ngây thơ ra sao!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!