Sáng hôm sau, Trịnh Diệp cầm chìa khóa xe thông thả đi xuống lầu.
Nhìn trước nhìn sau không thấy ông bà cô đâu... liền biết có lẽ là họ đang ăn sáng nên Trịnh Diệp liền đi vào...
- Ông nội, bà nội!
Trịnh Diệp mỉm cười chào Trịnh lão gia và Trịnh lão phu nhân.
- Ừ, mau qua đây ăn sáng rồi muốn đi đâu rồi đi!
Nhìn thấy Trịnh Diệp mặc đồ đen từ đầu tới chân, Trịnh lão phu nhân liền biết cháu bà muốn đi đâu... Cũng không nhắc tới chủ đề tối hôm qua, bà mỉm cười phúc hậu nói.
Trịnh Diệp cũng không ngồi xuống bàn ăn mà nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không cần đâu ạ, con ra ngoài ăn cũng được... Thôi con đi đây, chúc ông bà ngon miệng!
Nói xong thì Trịnh Diệp cũng cất bước đi ra ngoài.
Cùng nhìn theo bóng lưng cháu gái, Trịnh lão gia và Trịnh lão phu nhân thâm ý nhìn nhau một cái rồi tiếp tục dùng bữa sáng.
Trịnh Diệp lái xe ra ngoài, dừng lại trước một cửa hàng bán hoa, cô mua hai bó hoa hồng trắng...
Đậu xe lại trước nghĩa trang, ôm hai đóa hoa hồng trắng, quen đường thuộc lối, cô đi vào một con đường mòn.
Cô dừng lại trước hai ngôi mộ, một ngôi mộ là hình một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị, chính trực... Ngôi mộ kế bên là hình một người phụ nữ đang mỉm cười dịu dàng.
Hai người đều có vẻ ngoài rất nổi bật, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp... Nhìn Trịnh Diệp, có thể thấy được cô chính là phiên bản kết hợp của hai người họ!
Đúng vậy, hai người này chính là cha mẹ của cô, Trịnh Hàn và Lạc Tuyết.
Mười bốn năm trước, cha cô lúc đó đang giữ chức phó giám đốc sở cảnh sát thủ đô, trong một lần phá án đã gặp chuyện qua đời.
Mẹ cô vì nghe tin chồng mất quá đột ngột, trong lúc điên cuồng lái xe trở về đã mất lái, đâm vào xe tải... Rồi bà cũng đi theo chồng bà...
- Cha, mẹ... tiểu Diệp đến thăm hai người đây! Hai người có nhớ con không?
Đặt hai bó hoa xuống trước hai ngôi mộ, Trịnh Diệp nhỏ giọng nói. Nhưng đáp lại cô ngoài tiếng lá cây xào xạc đung đưa theo gió thì chẳng còn âm thanh gì khác.
- Con thì nhớ hai người lắm... Cha mẹ có biết không?
Đáp lại cô cũng chỉ là tiếng lá cây xào xạc. Cô lại nói tiếp:
- Nhưng cha mẹ cứ yên tâm, không có hai người tiểu Diệp vẫn sống rất tốt! Cha mẹ xem, con gái của hai người hiện giờ đã khôn lớn và rất xinh đẹp đúng không?
- Cha à, con bây giờ cũng không có kém cha ngày xưa đâu nha... Một thời gian nữa nhất định con sẽ vượt qua người cho mà xem! Bây giờ không còn bận việc nữa, cha nhất định phải dành thật nhiều thời gian cho mẹ, phải chăm sóc mẹ cho thật tốt... Hừ, nếu cha không làm được con sẽ cho cha biết tay!
Ngồi dựa vào mộ của mẹ cô, như một thói quen, cô cười hì hì...
- Cha à, cho con mượn mẹ dựa một lát nhé!...À, hai người có biết không? Tối hôm qua con vừa về đã nghe bà nội lãi nhãi, bà bắt con phải tìm bạn trai, một bài ca con ca cũ rích a~...
Trưng ra khuôn mặt nhăn nhó, Trịnh Diệp tiếp lời:
- Còn ông nội nữa, mọi khi ông đều đứng về phía con, vậy mà lần này ông lại cùng ý với bà nội luôn... Tiểu Diệp mới không muốn, con thích như thế này cơ... một mình, tự do tự tại không tốt hơn sao?
Chu chu môi trong rất đáng yêu, cô bất mãn:
- Anh hai nữa, anh ấy thật xấu tính... nói đi là đi. Đi một cái là biết bao năm, đến bây giờ còn không chịu trở về... Con mà bắt được anh ấy nhất định sẽ dùng còng số tám, còng tay anh ấy lại để không thể đi được nữa...
Lúc nào cũng vậy, cứ một thời gian Trịnh Diệp sẽ đi viếng mộ ba mẹ một lần. Mà mỗi lần cô đều ngồi lại vài giờ, lúc thì sẽ dựa vào mộ ba cô, lúc thì lại dựa vào mộ mẹ cô... Cô sẽ ngồi lại đó, kể lại những chuyện đã xảy ra trong một thời gian cho cha mẹ cô nghe... Mặc dù là cô biết chắc rằng họ sẽ chẳng bao giờ nghe được nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!