Mùa Đông ở Pari rất lạnh, đặt biệt là gần Giáng Sinh, nhiệt độ hạ thấp đến gần 1 độ, tuyết cũng bắt đầu rơi. Những cửa hàng và những trung tâm mua sắm đã chuẩn bị đón một Giáng Sinh an lành.
Ven đường có những cây thông lấp lánh ánh đèn, những thư sinh trong bộ đồ ông già Noen phát tờ rơi hoặc phát bánh kẹo, không khí tuyệt đến không còn gì để nói, chỉ có cái hơi lạnh.
Cố Thiên Vũ và Lâm Nguyệt Y đã sang Pari định cư, bắt đầu một cuộc sống mới cùng đứa con trai bảo bối
- Cố Lục Nam.
Ánh đèn lấp lánh ở ngoài đường, những trung tâm mua sắm vang lên những giai điệu piano, violin êm dịu làm nền cho bài hát Jingle Bells.
Âm thanh náo nhiệt của tiếng cười rộn ràng cùng những bông tuyết rơi
- thật là lãng mạn.
Cố Thiên Vũ bế Cố Lục Nam trên tay, tay còn lại nắm lấy tay Lâm Nguyệt Y tản bộ trên con đường dẫn tới Cổng Khải hoàn môn ( Art de Triomphe).
Những bông tuyết thay nhau rơi xuống khiến Cố Lục Nam thích thú chìa bàn tay ra hứng. Nhưng những bông tuyết vừa chạm tới tay cậu thì đã tan đi, làm cho cậu thoáng chút buồn và thắc mắc.
-
"bố ơi, tại sao những bông tuyết này lại tan thế, con không nắm được nó". Cố Lục Nam kéo vạt áo cổ của Cố Thiên Vũ hỏi.
Cố Thiên Vũ cưng chiều véo một bên má của Cố Lục Nam rồi cất tiếng cười nhỏ: -
"nếu bông tuyết không tan thì chẳng phải chúng ta sẽ chìm trong tuyết sao?".
-
"vậy là bông tuyết nhất định phải tan ạ?". Cậu lại tròn xoe đôi mắt hỏi.
- ừ, đúng rồi. Cố Thiên Vũ lại cười.
Lâm Nguyệt Y đứng một bên xem cuộc đối thoại nghộ nghĩnh mà bật cười, niềm hạnh phúc này đã lang tràn và làm ấm trái tim của nàng. Một người chồng tốt, một đứa con đáng yêu. Đây chắc hẳn là ước ao của bao người phụ nữ.
Lâm Nguyệt Y bỗng thoáng qua một ý nghĩ.
Năm xưa nàng chưa từng nghĩ mình sẽ có một hạnh phúc êm đềm, bởi vì thanh xuân của nàng chưa bao giờ trọn vẹn. Nhưng người đàn ông đang đứng cạnh nàng đây, đã không ngại khó khăn và kiêng trì đưa nàng thoát khỏi quá khứ tối tăm, cùng nàng sánh bước quãng đời còn lại.
- Cố Thiên Vũ.
Lâm Nguyệt Y đột nhiên những bước, gọi tên anh.
- hửm. Cố Thiên Vũ đứng lại nhìn nàng.
-
"anh nói xem, kiếp này em không cúng lạy bồ tát, làm sao có thể gặp được một người như anh chứ". Lâm Nguyệt Y nắm lấy vạt áo len của anh, nhìn anh bằng ánh mắt cười như không cười.
-
"người nói câu nói đó là anh mới đúng".
Cố Thiên Vũ cười, anh để Cố Lục Nam xuống, sau đó kéo tay Lâm Nguyệt Y cho nàng rơi vào lòng anh rồi ôm nàng thật chặt. -đồ ngốc.
Anh thì thầm bên tay nàng.
Cố Lục Nam ở một bên mếu máo -
"con cũng muốn ôm, con cũng muốn ôm".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!