Chương 23: (Vô Đề)

Sau khi thổ lộ tâm tình với nhau. Lưu Vy và Phong Tư bắt đầu hẹn hò, hai người cũng không còn ngại ngùng như trước.

Nhất là Phong Tư, anh gọi điện về cho mẹ là tết này sẽ dẫn về một đứa con dâu, mẹ anh vui mừng hứng hở.

-

"anh à, có phải sớm quá không, em với anh quen nhau đâu có bao lâu?". Lưu Vy ngồi cạnh Phong Tư hỏi.

-

"đối với anh mỗi một giây dài như một thế kỉ vậy, không cưới em về, lỡ em bị người ta cướp mất rồi sao?". Phong Tư tươi cười nắm lấy tay Lưu Vy. Mỗi một hành động của anh đối với Lưu Vy đều rất ân cần chu đáo.

Lưu Vy cũng vậy, cô cũng dành thời gian nhiều cho Phong Tư, cô bắt đầu tập quen với việc yêu một người và ân cần với một người.

- anh cứ dẻo miệng.

Lưu Vy mặt đỏ tới tận tai, ngại ngùng nói.

Lúc này Phong Tư không dùng lời nói để trả lời, mà dùng hành động để thay lời nói. Anh nhẹ nhàng hôn lên môi Lưu Vy, nụ hôn nhẹ nhàng mà ấp áp. Thật sự mỗi lúc Phong Tư ở cạnh Lưu Vy, anh thật sự thấy an toàn và hạnh phúc.

Cô thơ ngây, dịu dàng, đoan trang, phúc hậu, giống như một tờ giấy trắng vậy, khiến người khác phải nhẹ nhàng nâng niu.

Ánh nắng lọt qua khe cửa phòng xuyên qua nụ hôn của họ. Lưu Vy đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của Phong Tư mà quên rằng ở đây là bệnh viện, nhưng rất may là phòng làm việc của cô.

Lúc sau, nụ hôn kết thúc, Lưu Vy thở dốc vì thiếu ôxi, dù sao cô cũng không có kinh nghiệm với mấy chuyện này. Phong Tư nhìn cô cười phì, cô bé này ngây ngô quá, cả hôn bằng miệng thở bằng mũi cũng không biết, yêu chết mất.

-

"em chuyển qua nhà anh ở đi".

Phong Tư nhẹ nhàng nói.

-

"sao lại phải chuyển, chỗ em ở đang rất ổn mà". Lưu Vy tròn xoe mắt hỏi.

-

"anh không yên tâm, chuyển sang ở với anh, anh sẽ an tâm hơn". Phong Tư vuốt tóc cô nhẹ nhàng nói.

- nhưng mà...... Lưu Vy định nói nhưng Phong Tư xen vào

". Không nhưng nhị gì hết, tan làm anh dọn đồ giúp em".

Nói rồi anh ôm cô, nhẹ nhàng lướt bàn tay trong máy tóc cô. -

"mỗi đêm anh không ngủ được vì nhớ em, cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh".

Lưu Vy ở trong vòng tay của Phong Tư mà cười phì.

-

"được, được, em chịu trách nhiệm được chưa".

- -------

Tại Biệt thự của Phong Tư ở Bắc Kinh.

- đến rồi. Phong Tư vừa cởi dây an toàn cho Lưu Vy vừa nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!